Hôm qua khi nhìn thấy cô, anh đã nghĩ rằng Vũ Đồng đã trở lại.
Tối hôm qua anh nằm trên giường lật qua lật lại, trong đầu anh toàn là hình bóng của cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Tiểu Dương đưa cô đến, anh tỉnh táo ngay lập tức!
Cô ấy không phải Vũ Đồng, cô ấy chính là tội phạm đã bắt cóc Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nghe những lời của anh, đôi mắt trong veo nhướng lên, cười khổ nói: “Đúng nhỉ, anh đã chuẩn bị kết hôn rồi, những chuyện khác không quan trọng nữa đúng không?”
Rõ ràng là cô đang ở ngay trước mặt anh, nhưng anh lại nói với cô rằng anh không muốn biết bất cứ điều gì cả.
Nhìn thấy nụ cười chua xót của cô, không hiểu tại sao Mộ Diệc Thần lại cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nắm chặt tay lại, đôi môi mỏng khẽ mở ra rồi khép lại, trong lòng thầm nói: “Tôi cảnh cáo cô, không được học theo dáng vẻ của cô ấy nữa!”
Trong tám tháng qua, anh đã bị lừa dối không biết bao nhiêu lần.
Tại sao lũ chết tiệt này hết lần này đến lần khác cứ thích mổ xẻ vết thương của anh ra vậy!
Trái tim Tô Vũ Đồng đau đớn dữ dội khi nghe thấy anh cảnh cáo mình, nụ cười chua xót trên môi cô biến thành sự mỉa mai: “Giọng nói thì có thể học được, chẳng lẽ thần thái và khí chất cũng có thể học được hay sao?”
Hóa ra anh không phải là không cảm thấy điều đó, mà là anh không muốn thừa nhận mình là ai.
Có vẻ như anh đã thực sự quyết định muốn ở bên Chu Lệ Đồng rồi!
Mộ Diệc Thần nghe được những lời của Tô Vũ Đồng, sắc mặt lập tức trở nên tái mét, tức giận nói: “Đừng có âm mưu quấy rầy tôi nữa, cô không có khả năng này đâu, tốt hơn hết thì mau nói hết cho tôi biết đồng bọn của cô là ai đi!”
Bọn họ vô cùng xảo quyệt, nếu không thì sẽ không thể trốn trong tám tháng mà không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào được.
Cô học đến nỗi giống Vũ Đồng đến như vậy, như muốn làm rối tung tâm trí của anh, khiến anh không có bất cứ cơ hội nào để trốn tránh, anh tuyệt đối không thể bị cô lừa thêm lần nào nữa đâu.
Thái độ của Mộ Diệc Thần khiến nụ cười trên mặt Tô Vũ Đồng nguội lạnh: “Anh cứ mở miệng ra là yêu cầu tôi khai đồng bọn của tôi ra, rốt cuộc tôi đã làm gì chứ?”
Thấy cô không thừa nhận, vẻ mặt của Mộ Diệc Thần bình tĩnh nói với Tiểu Dương: “Cho cô ta xem chứng cứ đi!”
“Vâng!”
Tiểu Dương ngay lập tức bước đến chỗ Tô Vũ Đồng, đưa ra hồ sơ thẻ tín dụng của cô, đính kèm một bức ảnh thanh toán của cô do camera giám sát của cửa hàng quần áo chụp lại: “Cô Triệu, cô nhìn rõ đi, người trong ảnh có phải là cô không?”
Tô Vũ Đồng nhìn thứ mà Tiểu Dương đưa đến, lập tức sửng sốt.
Thấy cô có vẻ không bình thường, Mộ Diệc Thần nheo mắt đầy nguy hiểm “Sau khi vợ tôi bị bắt cóc, thẻ của cô ấy đã biến mất. Tên xã hội đen không đòi tôi tiền chuộc mà còn giết cô ấy. Bây giờ cô lại giữ thẻ của cô ấy, cô nói đi, cô đã làm gì!”
Tô Vũ Đồng không ngờ rằng Mộ Diệc Thần lại nghĩ cô là kẻ giết người đã bắt cóc chính mình, cô vô cùng kinh ngạc, sau đó tự bảo vệ mình: “Tôi không có!”
Mộ Diệc Thần nghĩ cô đang tranh cãi, ánh mắt trầm xuống, không khỏi tức giận nói: “Chứng cứ đã ở ngay trước mặt rồi, cô còn dám nói là không có sao!”
Tô Vũ Đồng thấy anh hung dữ với mình như vậy, như thể hận không thể muốn xé xác mình ra ngay lập tức vậy, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, nước mắt chảy ra, nói: “Mộ Diệc Thần, anh nói dối, anh đã nói sẽ không em bao giờ để em phải chịu uất ức, anh đã nói sẽ bảo vệ em mãi mãi cơ mà!”
Sao anh có thể đối xử với cô như thế này chứ!
Cô không màng đường xa để chạy về đây, anh không chỉ sắp kết hôn với kẻ giả mạo Chu Lệ Đồng, mà còn đổ oan cho cô như vậy!
Khi Mộ Diệc Thần thấy cô biết được những gì mà anh đã nói với Vũ Đồng, trái tim anh khẽ rung động, biểu cảm trên mặt anh hiện ra một sự ngạc nhiên, không thể nào hiểu được.
“Cô mới là kẻ nói dối, Lucas, anh nhất định đừng bị cô ấy mê hoặc nữa. Cô ấy đang học ngành tâm lý học tại Đại học Quốc gia. Hôm qua khi nhìn thấy cô ấy thì em đã lập tức nghi ngờ rồi, vậy nên em đã nhờ người kiểm tra thông tin chi tiết của cô ấy, không ngờ bây giờ đã có người gửi đến rồi.
Tám tháng trước cô ấy đã mất tích vài ngày, sau đó cô ấy được tìm ra khi bị tai nạn xe hơi. Em đang nghi ngờ rằng những ngày mà cô ấy mất tích cũng là bị bắt cóc, những kẻ bắt cóc cô ấy tình cờ cũng cùng nhóm với những kẻ đã bắt cóc Vũ Đồng. Có lẽ chính lúc đó cô ấy đã gặp lúc đó đã quen Vũ Đồng và nhân cơ hội đó để lấy cắp thẻ của cô ấy.” Chu Lệ Đồng duyên dáng bước vào, đặt một đống tài liệu xuống trước mặt Mộ Diệc Thần.
Tối nay Cố Triều Tịch đến khách sạn Khải Việt để tìm Tô Vũ Đồng, nhưng lại nhìn thấy cô ấy bị Tiểu Dương đưa đi, nên lập tức gọi điện thoại cho cô ta.
Cô ta đương nhiên không thể để Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần nhận ra nhau được, vậy nên cô ta tức tốc sai người gửi tài liệu của Triệu San Ni đến rồi vội vã chạy tới đây.
Nếu không phải kiêng dè Cố Triều Tịch thì cô ta sẽ trực tiếp chỉ định Tô Vũ Đồng chính là hung thủ giết chính mình, sẽ để cho Mộ Diệc Thần đích thân giết cô ta.
Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời của Chu Lệ Đồng, vô cùng tức giận nhìn cô ta rồi nói: “Chu Lệ Đồng, cô nói cứ như thật vậy nhỉ, chẳng lẽ là lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường hay sao?”
Hôm qua cô chỉ nói với Nghiên Nghiên rằng cô tên là Đồng Vũ, Chu Lệ Đồng chỉ mới gặp cô một lần, chỉ trong một ngày mà có thể tìm ra tài liệu của cô, nhanh đến vậy sao!
Có lẽ nào cô ta chính là người đã làm hại cô à?
Khi Chu Lệ Đồng nghe thấy những lời của Tô Vũ Đồng, cô ta đã khôn ngoan mà chọn cách không cãi nhau với cô, mà cô ta nhìn Mộ Diệc Thần rồi nói: “Diệc Thần, anh đã thấy chưa? Tố chất trong lòng cô ta tốt như thế nào, anh nhất định không được trúng kế của cô ta đâu đấy!”
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn Tô Vũ Đồng: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, hãy nói cho tôi biết, cô đã lấy chiếc thẻ đó ở đâu?”
Anh vừa xem qua tài liệu của Triệu San Ni, cô ta thực sự là một du học sinh ở trong nước và thực sự đang theo học ngành tâm lý học. Cô ta có thành tích học tập rất tốt, chưa bao giờ nghỉ học trước khi mất tích. Ngày anh kết hôn với Vũ Đồng, cô ta vẫn đang ở trường học.
Bây giờ cơ bản có thể xác định được rằng cô ta không phải là kẻ bắt cóc.
Tô Vũ Đồng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mộ Diệc Thần, cô cố chấp nói: “Chiếc thẻ này chính là của em!”
Mặc dù đã thay đổi diện mạo nhưng cô vẫn là Tô Vũ Đồng, chiếc thẻ này vẫn thuộc về cô.
Mộ Diệc Thần thấy người trước mặt mình lại hiện ra biểu cảm rất giống với Tô Vũ Đồng, cáu kỉnh nói với Tiểu Dương: “Đưa cô ta đến đồn cảnh sát đi!”
Cái chết của Vũ Đồng là một nút thắt lớn nhất trong cuộc đời anh.
Anh sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi tìm được kẻ sát nhân!
Có lẽ Triệu San Ni này đã biết được điều gì đó, cô chính là đột phá lớn nhất.
“Vâng, tổng giám đốc Mộ.”
Tiểu Dương nói xong liền ra lệnh cho vệ sĩ: “Đưa cô ta đi!”
Vệ sĩ nghe được chỉ thị thì bắt Tô Vũ Đồng lại ngay lập tức.
Nhìn thấy động tác của bọn họ, Tô Vũ Đồng tức giận mắng lên: “Đừng có đụng vào tôi!” Sau đó cô nhìn về phía Mộ Diệc Thần rồi nói một cách dứt khoát: “Mộ Diệc Thần, em hy vọng rằng anh sẽ không hối hận!”
Bỏ lại những lời này, cô quay người rời đi cùng Tiểu Dương.
Vòng tuần hoàn giữa họ dường như trở lại như ban đầu, chỉ cần Chu Lệ Đồng xuất hiện, anh sẽ mãi mãi chỉ tin tưởng cô ta.
Tô Vũ Đồng, mày đúng là kẻ ngốc nghếch!
Vậy mà mày còn vì lo lắng cho anh ấy, quả nhiên người ta đã quên mày từ lâu rồi!
Bây giờ, việc truy tìm kẻ sát nhân có lẽ chỉ để trong lòng anh được an tâm hơn mà thôi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy những lời của cô, nhìn bóng lưng cô rời đi, cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng đau thắt lại, nói: “Chờ chút đã!”
Tô Vũ Đồng đã bị anh làm tổn thương, không quan tâm anh nữa, không thèm dừng lại.
Thấy cô không dừng lại, Mộ Diệc Thần không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy đuổi theo cô.
Cô đi càng xa, thì lại càng gần với hình bóng trong lòng anh, anh không nỡ để cô đi!
Chu Lệ Đồng nhìn thấy Mộ Diệc Thần đuổi theo Tô Vũ Đồng, không quan tâm chính mình đang mang thai mà nhanh chóng nắm lấy tay anh lại nói: “Diệc Thần, anh đã quên những kẻ giả mạo trước đây rồi sao! Vũ Đồng đã chết rồi, trong báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã viết rõ rồi, anh bình tĩnh lại cho em đi!”
Khi Mộ Diệc Thần nghe báo cáo khám nghiệm tử thi mà Chu Lệ Đồng nhắc đến, đôi mắt anh bắt đầu trầm xuống, gương mặt trở nên u ám.