Tô Vũ Đồng nhìn thấy râu và tóc của ông nội mình đều đã bạc trắng, đau lòng không thôi, cô gọi một tiếng trong nước mắt: "Ông nội."
Năm ngoái, lúc cô kết hôn với Mộ Diệc Thần, ông nội của cô vốn không giống như thế này.
Nhất định ông cho rằng cô đã chết rồi, đâm ra buồn phiền quá độ, nên mới trở nên già nua như vậy.
Ông nội, xin lỗi, đều do cháu bất hiếu.
Ông nội Tô nhìn đứa con gái lạ hoắc trước mặt mình, không biết từ đâu sinh ra một cảm giác thân thiết, mỉm cười với cô một cách hiền từ, nói: "Cháu gái, nghe người giúp việc nói, cháu là bạn của Vũ Đồng?"
Mặc dù Vũ Đồng chưa bao giờ đề cập với ông về mình, nhưng cô phải dùng đến cớ này thì ông mới để cô đến thăm.
Tô Vũ Đồng rơi lệ gật đầu: "Đúng vậy, chúng cháu là bạn bè rất thân thiết."
Ông nội Tô nhìn thấy cô rơm rớm nước mắt, cho rằng cô đang nhớ đến đứa cháu gái nhỏ của mình, trong lòng cũng có chút tin tưởng cô, ông nói: “Cháu gái, cháu ngồi đi.”
“Vâng, ông nội.”
Tô Vũ Đồng ngồi ở chỗ gần ông nội mình nhất.
Mẹ Trương thấy cô ngồi xuống, liền xoay người đi rót trà.
Khi bà mang trà đến trước mặt Tô Vũ Đồng, bà liền ngây người.
Bà nói thầm, đứa con gái này, nét thanh nhã giữa hai hàng lông mày sao lại giống cô chủ nhà bà như vậy!
Sẽ không phải là lừa đảo nữa đó chứ!
Khuôn mặt của những người lúc trước đến đây đều có dạng từa tựa nhau, nhưng cô gái này còn giống cả về thần thái.
Sao mấy người này lì lợm thế không biết?
Ông nội Tô nhìn thấy mẹ Trương ngây người, liền biết bà ấy đang nghĩ gì, ông nói: "Mẹ Trương, mời trà."
Ông có thể cảm nhận thấy đứa trẻ này không có chút ác ý nào, khác hẳn với những người đã đến trước đó.
Ông thà tin rằng cô thực sự là bạn của Vũ Đồng còn hơn nghĩ cô là một kẻ lừa đảo.
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Mẹ Trương lập tức bưng trà đưa cho Tô Vũ Đồng: “Thưa cô, mời dùng trà.”
“Cảm ơn mẹ Trương.”
Tô Hiểu Đồng nhận trà của mẹ Trương, sau đó ép lá trà bằng nắp chén theo thói quen, ngửi qua một chút rồi mới uống.
Mẹ Trương thấy ngay cả việc uống trà cô cũng bắt chước cô chủ nhà mình, vì vậy bà âm thầm để mắt đến cô nhiều hơn.
Trong tám tháng nay, bà đã bị lừa dối rất nhiều tình cảm.
Lần này bà tuyệt đối sẽ không để bị lừa nữa.
Tô Vũ Đồng nhấp một ngụm trà, nhìn sang ông nội Tô, quan tâm hỏi: "Ông nội, sức khỏe của ông thế nào? Hiện tại bao lâu ông mới vật lý trị liệu một lần? Tay có còn tê nữa không?"
Các bác sĩ trong nước từng nói với cô rằng bệnh của ông nội cô chỉ có thể ổn định, không thể chữa khỏi hoàn toàn, phải kiên trì vật lý trị liệu mới được.
Ông nội Tô nghe Tô Vũ Đồng hỏi, khẽ mỉm cười: "Thân thể ông vẫn ổn, hiện tại nửa tháng vật lý trị liệu một lần, tay vẫn còn sử dụng tốt."
Ông không nhìn nhầm, đứa trẻ này khác với những người đến trước đó, ánh mắt của cô rất chân thành, thật lòng quan tâm đến mình, xem ra cô ấy chính là bạn của Vũ Đồng.
Khi mẹ Trương nghe được mấy lời Tô Vũ Đồng, cho rằng cô đang cố ý tiếp cận chủ tịch, bà liền nói: "Sau khi cô chủ nhà chúng tôi qua đời, chủ tịch đã chịu nhiều đả kích, phải nghỉ ngơi hơn nửa năm mới có thể khỏe lại. Tháng trước có một cô gái trông giống như cô chủ của tôi đến năm sáu phần đến đây nhận người thân, nói rằng cô ta là cô chủ bị kẻ xấu hãm hại nên phải phẫu thuật thẩm mỹ, chúng tôi đều tin sái cổ, kết quả cô ta là một kẻ lừa đảo, ôm một số tiền trong nhà chạy mất, con người thời nay, thật là đạo đức suy đồi, mấy chuyện vô sỉ cũng dám làm, không sợ bị quả báo!"
Tô Vũ Đồng nghe mẹ Trương nói, đau khổ nhìn ông nội Tô, nói: "Ông nội, ông phải nghĩ đến những điều tốt đẹp, đừng quá đau buồn, cháu cũng không tin Vũ Đồng đã chết, cháu tin rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về thôi."
Cô cảm nhận được rằng sở dĩ mẹ Trương nói ra những điều này là vì trong lòng bà cũng coi cô như kẻ lừa đảo, nên đang dùng lời nói để nhắc nhở cô.
Cô không trách bà ấy, cô hiểu mẹ Trương, bà không phải người xấu, nói chuyện như vậy cũng là vì sợ ông nội chịu tổn thương.
Khuôn mặt ông nội Tô lộ vẻ xúc động, nói: "Cảm ơn cháu."
Thực ra, trong lòng ông cũng không muốn tin việc Vũ Đồng đã chết, nhưng thi thể đã được tìm thấy và an táng, ông không muốn tin thì điều đó cũng là sự thật.
Loại bi kịch người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông cũng không muốn trải qua, nhưng ông trời luôn tàn nhẫn như vậy.
Nếu có thể, ông tình nguyện dùng cái mạng này của mình để đổi cho Vũ Đồng quay về.
"Ông ơi, cháu có thể đến phòng Vũ Đồng xem một chút được không?"
Bây giờ cô không dám tùy tiện nhận người thân với ông nội, không dám làm cho ông ấy kích động, Triều Tịch chỉ trả tiền phòng cho cô ba ngày, cô phải về phòng của mình để lấy thẻ.
Ông nội Tô nghe vậy, điềm đạm nói: "Được chứ, cháu muốn xem thì cứ xem, mẹ Trương đưa cô bé này đến phòng của Vũ Đồng."
Vâng, chủ tịch.”
Mẹ Trương tuy rằng không muốn, nhưng chủ tịch Tô đã mở miệng nói vậy bà cũng không dám không nghe theo, nhìn Tô Vũ Đồng bất mãn nói: "Xin mời."
Tô Vũ Đồng biết bà sẽ tỏ thái độ như vậy với mình, nhưng thật ra cũng là vì nóng ruột mà thôi, cho nên cũng không trách mẹ Trương, cô khẽ gật đầu với bà rồi đi theo lên lầu.
Đến trước cửa phòng mình, mẹ Trương lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó xoay người lại nói với Tô Vũ Đồng: "Đây chính là phòng của cô chủ nhà tôi, đồ đạc bên trong đều rất quý giá, cô đừng tùy tiện đụng vào!"
Tô Vũ Đồng thấy mẹ Trương quan tâm đến đồ đạc trong phòng cô nhiều như vậy, trong lòng rất xúc động, cô mỉm cười nói: "Mẹ Trương, cháu biết rồi."
Mẹ Trương thấy mình nói chuyện lạnh nhạt với cô mà cô vẫn tươi cười, nói một câu: “Vào đây với tôi.” Sau đó bà bước vào phòng trước.
Tô Vũ Đồng bước vào phòng của mình, thấy nơi này không có gì thay đổi, vẫn y như trước đây, đồ dùng và đồ trang trí không một chút bụi, buộc miệng thốt lên: "Mẹ Trương, cám ơn dì."
Căn phòng không có ai ở, bà ấy vẫn dọn dẹp nó kỹ lưỡng như vậy, thật khiến cô cảm động.
Mẹ Trương có chút sững sờ khi nghe được lời nói thiếu suy nghĩ của cô, liền hỏi: "Cô cảm ơn tôi cái gì?"
Giọng nói của cô giống hệt cô chủ nhà bà, nếu không phải đang đối diện gương mặt của cô, bà còn cho rằng cô chủ đã trở về rồi.
Cô đây là đang chuẩn bị dùng chiêu gì?
Tô Vũ Đồng thấy trong mắt mẹ Trương có ý phòng bị, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn dì đã tốt với Vũ Đồng như vậy."
Mẹ Trương nghe thấy lời này cũng cô, nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Cô thật sự là bạn của cô chủ nhà tôi?"
Những kẻ đến trước đây, không ai trong số họ muốn vào phòng của cô chủ, cũng không ai cảm ơn một người hầu như bà.
Chẳng lẽ là bà thật sự hiểu lầm cô?
"Cháu thực sự là bạn của cô ấy, trước đây cô ấy từng thường nhắc đến dì với cháu, nói rằng dì là một quản gia rất có năng lực, cô ấy còn nói với cháu rằng quà hồi môn của Nghiên Nghiên vẫn là chủ ý của dì, Lâm Yên Nhiên mới sử dụng danh sách quà hồi môn chuẩn bị cho Tô Vũ Nồng. "
Những chuyện này đều rất bí mật, Tô Vũ Đồng tin rằng mẹ Trương sau khi nghe xong sẽ tin tưởng cô.
Qủa nhiên, mẹ Trương nghe xong, sắc mặt liền dịu đi, đôi mắt còn lấp lánh ánh lệ: "Tôi làm gì có tốt như cô chủ nói chứ."
Cô chủ của bà mới là người tốt nhất mà bà từng gặp.
Cô ấy đối xử với những người hầu trong nhà giống người thân trong gia đình, nhưng chỉ tiếc rằng những người tốt thường không sống được lâu, ôi ...
Tô Vũ Đồng thấy mẹ Trương như vậy, bước đến nắm tay bà an ủi vài câu rồi nói: “Mẹ Trương, cháu nhớ Vũ Đồng từng nói với cháu rằng cô ấy có một cuốn album ảnh cũ màu đỏ, dì có thể lấy ra cho cháu xem được không?"
Thẻ của cô để trong tập album đó.
Mẹ Trương thấy cô biết cả chuyện cô chủ có một cuốn album màu đỏ, liền tin rằng cô thực sự là bạn của cô chủ, nói: “Được rồi!” sau đó xoay người đi lại trong tủ tìm cuốn album.
Khi mẹ Trương đang tìm cuốn album, Tô Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới của cô và Mộ Diệc Thần treo trên đầu giường.