Mẹ San Ni thở dài nhìn bố San Ni nói: “Ông đừng trách con bé, con bé hiện taiij cái gì cũng không nhớ rồi, nếu có thể làm con yên tâm vậy thì chúng ta làm giám định ADN đi.”
Chỉ cần San Ni không suy nghĩ lung tung nữa thì làm gì bà cũng đồng ý.
“Được thôi!”
Bố San Ni gật đầu.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy tình yêu sâu đậm của họ dành cho San Ni thì trong lòng có chút buồn.
Kẻ đã hãm hại cô thực sự rất độc ác, vậy mà lại đi lừa một cặp vợ chồng lương thiện thế này, thật muốn đem chúng đi băm thành trăm mảnh!
“San Ni, quốc gia này khi muốn làm xét nghiệm ADN cần phải đặt lịch trước, con tuyệt đối không được chạy trốn nữa đó, đợi khi nào đến ngày bố mẹ sẽ dẫn con đi.”
Mẹ San Ni sợ con gái mình lại mất tích nên vội vàng dặn dò Tô Vũ Đồng.
Bà thực sự rất sợ.
Lúc đầu con bà xảy ra tai nạn bị thương nặng, bà và chồng mình đã nhanh chóng bay qua Trung Quốc, cảnh tượng toàn thân con bé đều quấn gạc khiến bà cả đời này đều không thể quên được.
Hiện tại con bà không dễ dàng gì mới tỉnh lại, bà sẽ không để nó xảy ra chuyện gì nữa.
“Tôi sẽ không chạy trốn.”
Tại quốc gia này Tô Vũ Đồng chỉ quen biết vợ chồng hai người bọn họ, cho nên cô sẽ không chạy lung tung.
Đợi tới ngày đó làm xong xét nghiệm là cô có thể về nhà rồi.
Thấy cô đã đồng ý bọn họ, lúc này bố San Ni mới yên tâm.
Con bé nghe lời là tốt rồi.
Trong tám tháng này, mỗi ngày bọn họ đều sống trong sự giày vò, trái tim cũng sắp biến thành thủy tinh luôn rồi, nếu không cẩn thận là có thể sẽ bị vỡ tan nát.
Bọn họ không thể chịu thêm bất kì đả kích nào nữa.
“Mẹ đi nấu gì đó cho con ăn nha, con muốn ăn gì?” Mẹ San Ni nhìn Tô Vũ Đồng hỏi.
Đứa trẻ đáng thương này, trong tám tháng qua đều chỉ dùng thuốc dinh dưỡng để duy trì sự sống, hiện tại chắc là rất đói.
Mỗi đêm bà đều nằm mơ, mơ thấy con bé tỉnh lại còn bà đi làm cơm cho con bé ăn, bây giờ cuối cùng nó cũng tỉnh rồi, con bé muốn ăn gì bà cũng sẽ đi làm.
Tô Vũ Đông cười nói: “Bà nấu gì thì tôi sẽ ăn đó.”
Mặc dù vợ chồng bọn họ nhận nhầm người nhưng đều là người lương thiện, cho nên Tô Vũ Đồng không cảm thấy ghét bọn họ.
Cuối cùng mẹ San Ni cũng nhìn thấy con gái bà nở nụ cười, rất vui vẻ nói: “Vậy thì nấu cho con món mì Ý và thịt nướng nha, được không?”
Đây đều là những món mà con bé thích ăn trước khi rời đi.
“Được.”
Tô Vũ Đồng gật đầu.
Hiện tại cô không một xu dính túi có thể được ăn no đã là tốt lắm rồi.
Nhìn thấy cô ngoan như vậy, mẹ San Ni cười nói với bố San Ni: “Chồng ơi, chúng ta chia nhau ra làm, tôi đi nấu mì ông đi nướng thịt nha.”
“OK, vợ yêu.”
Bố San Ni mỉm cười nắm tay mẹ San Ni cả hai vui vẻ rời khỏi phòng Tô Vũ Đồng.
Sau khi hai người họ bận rộn trong phòng bếp được một lúc, mẹ San Ni gọi Tô Vũ Đồng xuống phòng khách ăn cơm.
Trên bàn đã bày ra sẵn một phần mì Ý và một phần thịt nướng nhìn rất là ngon và đẹp mắt.
Vừa nhìn cũng biết là họ làm bằng cả tấm lòng và ngập tràn tình yêu thương.
Bố San Ni nhìn thấy Tô Vũ Đồng ra tới vẫn còn nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn liền mỉm cười nói với cô: “San Ni à, mau nếm thử tài nghệ của bố mẹ xem coi có tiến bộ hơn chút nào không?”
Tô Vũ Đồng biết rằng trước khi làm xét nghiệm ADN, bất luận cô giải thích thế nào thì họ đều sẽ không tin cô không phải là San Ni, cho nên cô liền ngồi xuống cầm lấy đôi đũa ăn một miếng mì Ý, lại ăn một xiên thịt nướng.
Thấy cô đã ăn, bố và mẹ San Ni đều nhìn cô với vẻ mặt chờ mong.
Con gái của bọn họ đã du học ở Trung Quốc được ba năm rồi, bọn họ không biết là cô có còn thích ăn những món mà họ nấu nữa không?
Tô Vũ Đông thấy hai người họ đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi thì mỉm cười nói: “Rất ngon, rất đẹp mắt, tôi rất thích, cảm ơn.”
Cho dù mùi vị ra sao, đây đều là tâm ý của họ, từ trước giờ cô chưa bao giờ chê bai thành ý của bất kỳ ai.
Nghe thấy cô nói thích, mẹ San Ni cười đến nỗi mắt trở nên ẩm ướt, nghẹn ngào nói: “Ngon thì ăn nhiều vào, mẹ đã làm rất nhiều.”
Nhìn thấy mẹ San Ni quan tâm đến mình, Tô Vũ Đồng lập tức nghĩ ngay đến Niệm Niệm liền nói với mẹ San Ni: “Tôi có thể sử dụng điện thoại trong nhà một chút không?”
Cô không thể lập tức quay về được nhưng mà muốn trước tiên gọi điện về cho bọn họ.
Cô đã không liên lạc với bọn họ tám tháng nay rồi, họ nhất định là rất lo lắng cho mình.
Mẹ San Ni nói: “Có thể, đương nhiên có thể rồi.”
Cô là một phần của ngôi nhà này, đương nhiên có quyền lợi sử dụng bất kì đồ vật gì trong căn nhà này rồi.
Tô Vũ Đồng nghe bà ấy nói có thể, trong lòng rất vui nói với bà ấy rằng: “Cảm ơn bà!”
Mẹ San Ni nhìn thấy con gái mình lại khách khí với bà như vậy, nước mắt lập tức trào ra: “San Ni à, đều là bố mẹ không tốt, lúc con du học Trung Quốc bố mẹ không đến thăm con, con xem con đi rồi, cũng trở thành người xa lạ luôn rồi.”
Nỗi đau lớn nhất của bố mẹ chính là có khoảng cách với con cái.
Tô Vũ Đồng thấy mẹ San Ni lại khóc rồi cũng không biết an ủi thế nào, chỉ đưa một tờ giấy cho bà.
Bố San Ni ôm mẹ San Ni an ủi nói: “Vợ à, bà yên tâm, về sau chúng ta sẽ không phải xa con gái nữa rồi.”
Ông tin rằng tình cảm của gia đình ông vẫn sẽ trở về hòa thuận tốt đẹp như trước đây thôi.
Hiện tại San Ni xa cách bọn họ chỉ là bởi vì con bé không nhớ ra bọn họ thôi, đợi con bé bình phục rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
Mẹ San Ni cầm tờ giấy Tô Vũ Đồng đưa lau nước mắt: “Ừ, chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy đối thoại của bọn họ thì không có mở miệng, bây giờ cô nói gì cũng vô dụng, việc có thể làm chính là chờ đợi.
Ăn cơm xong, nhân lúc bố mẹ San Ni đang thu dọn bàn ăn, cô đi đến trước bàn riêng gọi cho Mộ Diệc Thần một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, truyền đến lại không là phải giọng của Mộ Diệc Thần, mà là của Tiểu Dương: “Alo, xin chào.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của Tiểu Dương lập tức nói: “Tiểu Dương, em là Vũ Đồng, Diệc Thần đâu, đưa anh ấy nghe điện thoại!”
Tiểu Dương vừa nghe liền tức giận nói: “Tôi nói các người rốt cuộc có còn tình người không? Bà chủ nhà tôi đã chết được tám tháng rồi, các người cứ gọi điện đến để mạo danh cô ấy là có ý đồ gì?
Tôi nói cho cô biết, đừng cho rằng cô bắt chước giọng nói của bà chủ nhà tôi thì chúng tôi sẽ bị mắc lừa, hãy từ bỏ hi vọng đi! Trò đùa này kết thúc ở đây đi, tổng giám đốc Mộ của chúng tôi đã đổi số điện thoại rồi, bất kì ai cũng không thể làm phiền được ngài ấy!”
Lúc đầu, gia đình tổng giám đốc Mộ làm thế nào cũng không tin cái xác mà Mại Khắc tìm thấy lại là Tô Vũ Đồng, cho đến khi Mại Khắc từ cơ thể cái xác tìm thấy chiếc nhẫn cưới của anh ấy và bà chủ và điện thoại của Vũ Đồng, còn có tuổi tác và nhóm máu trên báo cáo khám nghiệm tử thi, tổng giám đốc Mộ cũng không tin.
Anh phát điên và tiếp tục tìm, sau đó có người mạo danh Vũ Đồng không ngừng gọi điện cho tổng giám đốc Mộ và còn gọi cho những người khác nữa, lần nào anh ấy cũng tin, bất kể xa đến đâu anh ấy cũng đi tìm, nhưng lần nào cũng đều là trò đùa của người khác.
Hết lần này đến lần khác thất vọng, hết lần này đến lần khác bị đả kích, anh ấy đã bị hành hạ suốt tám tháng qua, người gầy đi không ít nhìn hốc hác đi rất nhiều và có vẻ trầm hẳn.
Sếp đã không sử dụng số điện thoại này nữa nhưng lại không có từ bỏ, mà giao lại cho anh ta bảo quản, mỗi lần anh ta nhận cuộc gọi kiểu này thì liền tức giận.