Lạc Lạc nghe Niệm Niệm nói, nhếch cái miệng nhỏ cười.
Thấy Cung Lạc Lạc cười, Niệm Niệm cũng cười.
“Đi thôi.”
Tô Vũ Đồng cười rồi cầm cặp lồng giữ ấm lên, vươn tay ra với Niệm Niệm, Niệm Niệm giữ chặt tay cô đi với cô.
Phòng bệnh VIP.
Tô Vũ Đồng kéo Niệm Niệm đẩy cửa ra vào, Cố Triều Tịch thấy hai người tới, trên gương mặt lập tức hiện lên nụ cười: “Vũ Đồng, Niệm Niệm, hai người tới rồi.”
Tối hôm qua anh ta biết Vũ Đồng sắp thăm mình, quá vui sướng nên cả đêm không ngủ, chạng vạng sáng mới ngủ một lát, không ngờ mới vừa tỉnh lại bọn họ đã tới rồi, thật sự là quá tốt.
“Chú Cố, chú khoẻ không?”
Niệm Niệm cực kỳ lễ phép hỏi thăm Cố Triều Tịch, đôi mắt to tròn ngập nước mang theo ý cười.
Cố Triều Tịch thấy Niệm Niệm không còn lạnh nhạt với anh ta nữa, trong lòng hơi hơi dao động, cười nói: “Cảm ơn Niệm Niệm quan tâm, chú khá hơn nhiều rồi.”
Dù sao cậu bé không ghét anh ta, đây là một mở đầu rất tốt, sau này anh ta sẽ cố gắng khiến cậu bé tiến thêm một bước tiếp nhận anh ta.
Tô Vũ Đồng nhân lúc hai người nói chuyện, cô đổ canh gà vào trong bát nhỏ, bưng lên cho Cố Triều Tịch: “Triều Tịch, nào, ăn canh gà.”
“Được.”
Cố Triều Tịch cười cười với cô, nhận lấy canh gà bắt đầu ăn.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Nhã Nhã cầm trong tay một cặp lồng giữ ấm đi vào.
Cô ta thấy Tô Vũ Đồng và Niệm Niệm ở phòng bệnh, anh đang ở ăn canh, sắc mặt lập tức không tốt, bàn tay cầm cặp lồng giữ ấm tay hơi hơi căng thẳng.
Mấy ngày liên tiếp cô ta đều tự đưa canh tới cho anh ta, anh ta cũng không ăn một ngụm, vì sao Tô Vũ Đồng mang tới anh ta lại…
Cố Triều Tịch thấy Cố Nhã Nhã tới, đứng ở cửa không nói một câu nào, sợ cô ta tìm Tô Vũ Đồng gây chuyện, nói với cô ta: “Nhã Nhã, anh ở đây rất ổn, em đi chăm sóc mẹ đi.”
Anh ta sẽ không để Nhã Nhã bất kính với Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng ở đây, Cố Nhã Nhã nào có thể rời đi, cô muốn thăm người đàn ông thuộc về cô ta, vì thế nói: “Em vừa mới từ chỗ mẹ tới, đây là canh mẹ đặc biệt dặn em mang tới cho anh.”
“Không cần, Vũ Đồng mang cho anh rồi, em mang tới cho mẹ đi.”
Rất vất vả Vũ Đồng mới tới thăm anh ta, anh ta không muốn để Cố Nhã Nhã làm rối.
“Em đã đưa cho mẹ em rồi, anh, đây là của anh.”
Mặc kệ anh nói gì, cô ta đều sẽ không đi.
Cô ta cũng không tin, có cô ta ở đây Tô Vũ Đồng còn có thể quyến rũ anh ở trước mặt cô ta.
Cố Triều Tịch thấy cô ta không đi, có chút không vui nói: “Anh không uống được nhiều như vậy, em mang đi đi.”
Nghe anh ta nói vậy, Cố Nhã Nhã nói: “Anh, canh này rất bổ, cơ thể anh bị thương, bây giờ không uống được, vậy thì giữ lại để giữa trưa uống.”
Dù sao cô ta cũng sẽ không đi.
Nghe được cô ta nói như vậy, Cố Triều Tịch không quan tâm tới cô ta nữa, đưa cái bát trong tay mình về phía Tô Vũ Đồng: “Vũ Đồng, canh này của em hương vị không tệ, cho tôi thêm một bát nữa.”
Nếu cô ta không đi, vậy thì đừng đi nữa.
“Được.”
Trước đó Tô Vũ Đồng đã nếm thử món canh này, thật sự không tệ, thấy Cố Triều Tịch còn muốn ăn thêm, lập tức nhận lấy bát múc thêm cho anh ta.
Cố Triều Tịch liên tục ăn mấy bát, ăn sạch canh và thịt trong cặp lồng giữ ấm, sau đó cười nói với Tô Vũ Đồng: “Bây giờ no rồi, trong vòng ba ngày không muốn ăn canh nữa.”
Đúng vậy, anh ta muốn nói cho Cố Nhã Nhã, cho dù canh cô ta mang tới là của đầu bếp năm sao, anh ta cũng không cần, canh Tô Vũ Đồng mang tới cho dù là mua ở quán ven đường anh ta cũng thích.
Canh của cô ta mang tới đừng nói là giữa trưa anh ta không uống, ngày mai anh ta cũng sẽ không uống.
Cố Nhã Nhã nghe được lời anh ta nói, trái tim co thắt lại, cắn môi nhìn anh ta: “Anh, anh thích canh tổng giám đốc Tô mang đến, sau này em sẽ học tập chị ấy.”
Cô ta đã đồng ý với Cố Triều Tịch sẽ không làm phiền Tô Vũ Đồng, cho nên bây giờ mặc kệ cô ta bị ấm ức như thế nào, cũng sẽ không bùng nổ ngay trước mặt anh ta. Cô ta nhất định phải khiến anh ta tin tưởng, cô ta thật sự đã thay đổi.
Chỉ khi anh ta cho rằng cô ta đã thay đổi, mới có thể một lần nữa tiếp nhận cô.
Cố Triều Tịch không ngờ Cố Nhã Nhã sẽ nói như vậy, chuyển ánh mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Làm chính bản thân em là được rồi, những việc khác không cần miễn cưỡng, trong nhà có đầu bếp, em đừng vất vả quá.”
Thứ anh ta yêu cầu chỉ có Tô Vũ Đồng, cô ta có học như thế nào, cũng sẽ không thay đổi thành cô được.
Cố Nhã Nhã nghe được Cố Triều Tịch nói rõ ý như vậy, trong mắt đầy bi thương: “Anh, chỉ cần anh thích, em nhất định sẽ trở về học.”
Mặc kệ anh ta tuyệt tình với cô ta như thế nào, cô ta vẫn yêu anh ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Cô ta sẽ không thua Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng thấy tuy Cố Nhã Nhã xấu tính tùy hứng, nhưng rất si tình với Cố Triều Tịch, thấy Cố Triều Tịch lạnh lùng với cô ta như thế, cô nói với Cố Triều Tịch: “Triều Tịch, Lạc Lạc bị bệnh, bây giờ đang ở phía dưới, tôi đi trước, hai ngày nữa lại đến thăm anh.”
Gúc mắt tình cảm giữa hai người bọn họ, cô không muốn tham dự vào trong đó, ngày hôm qua Cố Xuân Mính đã thông qua truyền thông Cung công bố thân phận của Cố Nhã Nhã, sau này tình cảm của bọn họ phát triển, chỉ có thể xem ý trời.
Chỉ hy vọng sau này Cố Nhã Nhã sẽ vì Triều Tịch mà thật sự trở nên tốt hơn.
Cố Triều Tịch nghe được Tô Vũ Đồng phải đi, trong lòng vô cùng lưu luyến không nỡ, nói: “Con của Nghiên Nghiên bị bệnh gì, ở phòng bệnh số bao nhiêu, một lát nữa tôi tiêm thuốc xong, sẽ đi thăm hai mẹ con cô ấy.”
Tô Vũ Đồng cười cười: “Không có sao, anh không cần đi, Lạc Lạc chỉ phát sốt mọc mấy nốt phát ban, đã tốt hơn rất nhiều rồi, anh cứ nghỉ ngơi một chút đi, tôi đưa Niệm Niệm đi trước, Niệm Niệm tạm biệt chú đi.”
Niệm Niệm nghe được Tô Vũ Đồng nói, lập tức nói một câu với Cố Triều Tịch: “Chú Cố, tạm biệt.”
“Niệm Niệm, tạm biệt.”
Tuy rằng Cố Triều Tịch không nỡ để hai người đi, nhưng cũng không có cách nào.
Cố Nhã Nhã thấy Tô Vũ Đồng phải đi, nói với cô: “Cảm ơn tổng giám đốc Tô đã tới thăm anh tôi.”
“Việc nên làm, chăm sóc tốt cho anh ấy nhé, tôi đi đây.”
Tô Vũ Đồng bình tĩnh nói với Cố Nhã Nhã câu đó, nhìn Cố Triều Tịch một chút, cầm cặp lồng giữ ấm rồi mới dẫn Niệm Niệm rời đi.
Cô và Niệm Niệm vừa mới đi đến cửa thang máy, thì nhận được điện thoại của Mộ Diệc Thần.
“Vũ Đồng, người của Tần Hồng Vũ đã điều tra ra rồi, bọn họ tìm được người lái thay tài xế kia, Hạ Tuyết Oánh mua chuộc anh ta, gài bẫy Thiếu Dương, cũng không phải Thiếu Dương thật sự vượt quá giới hạn, còn có người làm trong nhà họ Cung tiết lộ, việc này là bà Cung chỉ đạo.”
Tô Vũ Đồng nghe nguồn gốc sự việc là như vậy, tức giận nói: “Bà Cung kia thật là đáng giận, lại lợi dụng Hạ Tuyết Oánh hại Thiếu Dương và Nghiên Nghiên, Diệc Thần anh mau nói chuyện này cho Thiếu Dương, nếu không tên đầu đất kia nhất định sẽ tự mình tìm đường chết!”
Cô đã nói Thiếu Dương không phải loại người sẽ vượt qua giới hạn này mà, thì ra mọi chuyện đều là mụ phù thủy Cung kia làm ra.
Ngày hôm qua bà ta còn đến bệnh viện sỉ nhục Nghiên Nghiên, thật là quá đáng!
Mộ Diệc Thần cười đáp: “Yên tâm, bây giờ anh đang trên đường tới nhà Thiếu Dương rồi.”
“Vâng, em cũng nhanh chóng đi nói cho Nghiên Nghiên đây.”
Nghiên Nghiên vì việc này mà đau lòng muốn chết, bây giờ là lúc nên nói cho cô ấy nhất.
Nếu như cô ấy biết Thiếu Dương không thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ rất vui.
“Được, chúng ta hai bút cùng vẽ.”
“Vâng.”
Tô Vũ Đồng cúp điện thoại, lập tức dẫn Niệm Niệm vào thang máy.
Khi họ quay lại phòng bệnh, Nghiên Nghiên ôm Lạc Lạc đã tiêm thuốc, Lạc Lạc đang khóc, chú Ngô ở một bên chăm sóc.
“Lạc Lạc ngoan, không khóc không khóc, anh tới đây.”
Niệm Niệm thấy trên đầu Lạc Lạc có ống tiêm, giữ cánh tay nhỏ bụ bẫm của cô bé lại, vô cùng đau lòng.