Cố Xuân Minh nghe ông ta hỏi vậy, nổi giận nhìn về phía Cố Triều Tịch: "Không phải là vì thằng con bất hiếu này sao?"
Phụ nữ trên đời này chết hết rồi sao!
Thế mà anh ta lại nhìn trúng Tô Vũ Đồng, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Cố Triều Tịch nhìn thấy mẹ mình lại bắt đầu nói, anh ta không muốn nghe nữa, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Từ nhỏ đến lớn anh ta đều nghe lời mẹ, thế nhưng cho dù lần này mẹ có phản đối như thế nào, anh ta cũng không nghe.
Anh ta nhất định phải hẹn hò với Tô Vũ Đồng.
"Anh!"
Cố Nhã Nhã thấy anh ta sắp đi thì nhanh chóng đuổi theo.
Trong lòng cô ta có rất nhiều chuyện để nói với anh ta.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Hạ Vinh nói với Cố Xuân Minh: "Bà chủ, tôi có một ý kiến như thế này, không biết có nên nói không."
Ông ta vẫn đang tìm một cơ hội, giới thiệu con gái mình cho Cố Xuân Minh, bây giờ chính là lúc đó.
Cố Xuân Minh nghe thấy ông ta có ý kiến thì ánh mắt sáng lên: "Có ý gì nói nhanh lên, chỉ cần tên bất hiếu đó không mê muội Tô Vũ Đồng nữa, chuyện gì cũng được."
Nghe bà ta nói vậy, Hạ Vinh cười nói: "Tổng giám đốc Cố cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta có thể chọn cho Tổng giám đốc một vị hôn thê, chỉ cần đính hôn rồi, Tô Vũ Đồng cũng không còn cơ hội nữa."
Cố Xuân Minh nghe vậy, cảm giác không tồi, nói: "Đề nghị này của ông rất tốt, chuyện này ông giải quyết đi, ông đi tìm những người phụ nữ xuất sắc, đến đây để tôi chọn lựa, không yêu cầu hoàn cảnh gia đình quá tốt, quan trọng là phải hiểu chuyện, phải trong sạch."
Sau này bà ta tuyệt đối không để cho Cố Triều Tịch làm liều nữa, nửa cuộc đời sau này của anh ta, bà ta sẽ tự mình chọn lựa.
Tiền thì nhà họ Cố có rất nhiều, vậy nên con dâu chỉ cần có tướng mạo đoan chính là được.
Hạ Vinh nghe thấy bà ta yêu cầu điều kiện gia đình như vậy thì vui vẻ: "Vâng, vậy thì tôi ra ngoài để làm việc đây thưa bà chủ."
"Được, đi đi, tranh thủ thời gian."
Điều Cố Xuân Minh muốn làm nhất lúc này chính là đưa trái tim của Cố Triều Tịch quay trở về.
"Vâng!"
Hạ Vinh đáp một tiếng, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, ông ta gọi điện cho trợ lý của mình, bảo anh ta đến công ty chọn mấy người phụ nữ giỏi giang, có bề ngoài bình thường là được, không được quá xinh đẹp, ông ta phải để cho con gái mình nhìn nổi bật nhất.
Trợ lý không biết ông ta muốn làm gì, chỉ làm theo những gì đã bảo.
Hạ Vinh trở về nhà, phát hiện Hạ Tuyết Oánh không có ở đó, lập tức gọi điện thoại cho cô ta.
Lúc này Hạ Tuyết Oánh đang ở nhà Cung Thiếu Dương, ép anh ấy và Trần Nghiên Nghiên phải nhanh chóng ly hôn.
Khi hai người đang cãi nhau quyết liệt, Hạ Tuyết Oánh nhận được điện thoại của Hạ Vinh, bảo cô ta nhanh chóng trở về nhà, có chuyện quan trọng cần nói.
Sau khi Hạ Tuyết Oánh cúp điện thoại, cô ta nói với Cung Thiếu Dương: "Cung Thiếu Dương, tôi là một người bảo thủ, không phải tôi muốn bắt ép gì anh, mà là anh có lỗi với tôi, sự trong sạch của tôi đã bị anh cướp mất rồi, anh muốn đùn đẩy trách nhiệm là không được đâu, ngày mai tôi sẽ lại đến, mong anh có một câu trả lời đáng hài lòng, nếu không tôi sẽ trực tiếp đi tìm Trần Nghiên Nghiên, đến lúc đó anh đừng có trách tôi!"
Sắc mặt Cung Thiếu Dương tái nhợt, không nói được câu nào, chỉ ngồi im trên sô pha.
Nhìn thấy anh ấy như vậy, Hạ Tuyết Oánh cầm túi rời đi.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô ta đã hiểu tính cách của anh ấy, khi anh ấy im lặng, cho dù cô ta có nói rách miệng với anh ấy, anh ấy cũng không thèm để ý.
Nếu như đã như vậy, vậy thì hôm nay đến đây thôi, ngày mai cô ta lại tiếp tục đến, dù sao cô ta cũng có chìa khóa nhà anh ấy.
Nhà họ Hạ.
Hạ Tuyết Oánh bước vào cửa, trực tiếp đi vào phòng khách, hét lên với Hạ Vinh: "Bố!" Sau đó chau mày lại hỏi: "Bố muốn nói chuyện gì quan trọng với con, cứ nhất định bắt con về nhà?"
Nếu như ông ta không gọi điện thoại cho cô ta, Cung Thiếu Dương cũng sẽ không nhân cơ hội đó mà im lặng, nói không chừng cô ta nhõng nhẽo phí nước bọt cả ngày, Cung Thiếu Dương đã không chịu được nữa, vậy thì chuyện cả đời của cô ta đã có chỗ dựa rồi.
Rốt cuộc chuyện gì còn quan trọng hơn cả chuyện này!
Hạ Vinh nhìn thấy cô ta oán trách như vậy, nói: "Tuyết Oánh à, ngày mai con trang điểm đẹp một chút, cùng bố đi gặp bà chủ."
Hạ Tuyết Oánh hơi bực bội nói: "Bố, bố đưa con đi gặp bà chủ làm gì chứ?"
Cô ta cũng chẳng phải là nhân viên của Tập đoàn Đại Phong, cần gì phải đến trước mặt của bà chủ để nịnh nọt chứ?
Lẽ nào mấy năm nay bố làm cho nhà bọn họ đến nghiện rồi, muốn lôi cô ta đi làm cùng?
Hạ Vinh nghe thấy giọng của cô ta như vậy, nghiêm mặt nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa, lẽ nào không định tìm một nhà tốt để gả vào sao? Tổng giám đốc Cố là chính là người rất xuất sắc, ngày mai con đi để lại ấn tượng tốt cho bà chủ, có khi lại được làm vợ chưa cưới của người ta!"
Hạ Tuyết Oánh nghe vậy thì giật mình: "Bố, bố đùa gì vậy, con không đi!"
Tuy rằng Cố Triều Tịch rất đẹp trai, nhà giàu vô cùng, thế nhưng mỗi lần cô ta nhìn thấy anh ta, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Cộng thêm việc Cố Nhã Nhã có ý với Cố Triều Tịch, nếu như ngày mai cô ta đi, vậy không phải là tự đi tìm phiền phức cho bản thân mình sao?
Tuy rằng cô ta hơi ngốc, thế nhưng nếu là Cố Triều Tịch thì cô ta không dám.
Cô ta không thèm làm vợ chưa cưới gì của Cố Triều Tịch đâu, cô ta đã chọn Cung Thiếu Dương rồi.
Tuy rằng sản nghiệp nhà họ Cung không lớn bằng Đại Phong, thế nhưng như vậy là đủ rồi.
Mẹ của Cung Thiếu Dương dễ khống chế, chỉ cần dỗ ngọt một chút là tuyệt đối có thể đối phó được, mẹ của Cố Triều Tịch thì thôi đi.
"Con nói cái gì?"
Hạ Vinh nghiêm khắc nhìn Hạ Tuyết Oánh: "Đây là một cơ hội tốt để nhà họ Hạ chúng ta đổi đời, con dám không đi sao!"
Hạ Tuyết Oánh thấy bố mình nghiêm khắc như vậy, còn trừng mắt nhìn mình, trong lòng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng vẫn nói: "Bố, con đã có bạn trai rồi."
"Lập tức chia tay với anh ta! Ngày mai nhất định con phải đi, bố không thương lượng với con, mà là thông báo. Hôm nay bà chủ bảo bố tìm mấy người phụ nữ, đương nhiên bố sẽ không để con lại."
Trong cái Giang Thành này, người con rể có thể lọt vào mắt ông ta chỉ có Cố Triều Tịch và Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần thì không thể nào rồi, vậy thì chỉ còn lại Cố Triều Tịch thôi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên ông ta phải nắm lấy.
Kế hoạch phát triển dòng họ là thứ mà ông ta đã toan tính cả đời, ông ta nhất không để Hạ Tuyết Oánh làm mình phải lùi bước.
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Hạ Vinh nói như vậy thì lập tức nói: "Bố, không phải bố yêu con nhất sao? Thế nhưng chuyện cả đời của con gái bố, sao bố lại ép buộc con như vậy được? Con có thích Cố Triều Tịch đâu."
Cô ta đã sắp thành công, làm bà chủ của nhà họ Cung, lúc này bố lại làm loạn gì vậy?
"Sao đây lại là ép buộc chứ, bố chỉ muốn tốt cho con mà thôi! Cứ quyết như vậy đi, ngày mai con đi gặp bà chủ cùng bố!"
Hạ Vinh lười nhác không muốn cãi nhau với Hạ Tuyết Oánh nữa, đứng dậy đi về phòng sách.
Hạ Tuyết Oánh vô cùng phiền muộn, lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cố Nhã Nhã: "Nhã Nhã, không hay rồi, mẹ em muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh trai của em, hôm nay bố chị thông báo cho chị, sáng ngày mai phải đi gặp bà chủ, làm sao bây giờ?"
Cô ta nhất định phải nói cho Cố Nhã Nhã, chỉ cần Cố Nhã Nhã biết, nhất định sẽ hành động, vậy thì ngày mai cô ta có đi hay không cũng không quan trọng.
Cố Nhã Nhã nhìn thấy tin nhắn Hạ Tuyết Oánh gửi đến, cả người cảm thấy khó chịu, lập tức hỏi lại: "Chị Tuyết Ánh, cảm ơn chị đã nói cho em tin tức này."
"Em đã có đối sách chưa?"
Hạ Tuyết Oánh lập tức hỏi một câu.
Cố Nhã Nhã trả lời: "Chưa có."
Tin tức này quá đột ngột, cô ta còn không có thời gian chuẩn bị tâm lý.