Đại Khuê nghe xong, vẻ mặt khó hiểu: “Cô biết nó à?"
Lý A Hoa vui vẻ ra mặt, nói: "Còn nhớ hôm trước tôi quay về nói với anh về một thằng bé ở trên xe lửa không? Chính là thằng nhóc này! Đây là ông trời một mực muốn tôi phải phát tài! Ha ha ha!"
Chạy, chạy một vòng, vẫn rơi vào trong tay của cô!
Đại Khuê trông thấy Lý A Hoa cười như thế, cũng cười ha ha lấy cùi chỏ đụng cô một chút: “A Hoa, tôi giúp cô dẫn nó về. Cô nói xem cô nên thưởng tôi như thế nào đây?"
Lý A Hoa giận dữ quát một câu: “Đừng có mơ! Còn không mau dẫn thằng nhóc này vào trói lại đi, nó lanh lợi lắm đấy!"
Lúc này cô tôi tuyệt đối không thể để cho nó trốn thoát!
Trông thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, Đại Khuê toe toét ôm Niệm Niệm vào trong nhà, dùng dây thừng trói cậu bé lên trên một cái ghế.
A Hoa trông thấy Đại Khuê hành hạ Niệm Niệm của anh như thế nhưng không hề làm gì, nhướng mày hỏi: "Đại Khuê, thằng nhóc này là sao?"
Đại Khuê đáp: "Tôi cũng không biết, lúc tôi nhặt được nó ở trên đường, nó đã như vậy rồi."
Lý A Hoa nghe anh ta nói như vậy bèn đưa thay sờ sờ trán của Niệm Niệm, sau đó lại xem mí mắt và lưỡi của cậu bé, nói với Đại Khuê: "Không được rồi, có thể là cậu bé bị cảm nắng. Cô nhanh mở ngăn kéo lấy Doliprane ra cho nó uống."
Lý A Hoa có nhiều kinh nghiệm, Đại Khuê cũng không hỏi cô tại sao mà lập tức quay người đi tìm ngay.
Dù sao anh ta cũng luôn tin vào lời cô nói.
Bởi vì Lý A Hoa thường xuyên mang trẻ con tới cho nên Đại Khuê trữ ở trong nhà rất nhiều loại thuốc. Anh ta nhanh chóng quay trở lại, mở nắp bình Doliprane ra đưa cho Lý A Hoa.
Lý A Hoa nhận lấy Doliprane, nói với Đại Khuê nói: "Anh đứng ngây ra đó làm gì, nhanh mở miệng nó ra!"
"Ồ!"
Mỗi lần Lý A Hoa làm ăn thành công đều sẽ chia phần ngon cho Đại Khuê, cho nên cô ta bảo anh ta làm gì, anh ta liền làm cái đó.
Uống xong Doliprane, Niệm Niệm nhanh chóng có phản ứng, vì cay quá nên cậu bé bị sặc, ho khan mấy tiếng rồi mở mắt.
Vào lúc cậu trông thấy Lý A Hoa và Đại Khuê, tâm trạng liền trở nên nặng nề, muốn cử động nhưng lại phát hiện mình đã bị trói.
Trông thấy phản ứng của cậu bé, Lý A Hoa bật cười, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo: “Không ngờ đúng không cậu nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên!"
Lúc ở trên xe lửa cô cho ăn cho uống dỗ dành nó như vậy, nó vẫn không chịu đi với cô còn chạy mất, bây giờ vẫn rơi vào trong tay cô như thường!
Niệm Niệm thấy cô ta cười thì phẫn nộ mắng: "Cái đồ xấu xa, cô mau thả tôi ra!"
Cậu bé không ngờ rằng mình lại bị cô ta bắt được.
"Ôi chao, tính tình cũng gan dạ lắm, tao cho mày kêu nữa đấy!" Lý A Hoa liền đưa tay tát cho Niệm Niệm một cái.
Lúc ở trên xe lửa thằng nhóc này đã làm cho mắt cô ta bị thương, hiện tại vẫn còn cảm thấy hơi không thoải mái đây, bây giờ vừa đúng lúc để báo thù cho thằng nhóc này nhớ đời.
Niệm Niệm bị đánh, trên mặt đau rát, nhưng cậu bé không chịu thua cũng không sợ hãi, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, oán độc nói: "Nhớ rõ cô đã đối xử với tôi như thế nào đấy!"
Cô ta là một kẻ buôn người, tướng mạo của cô ta đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của cậu bé. Dù bây giờ cậu bé có không thoát được hay bị cô ta bán đi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cậu trở về tìm cô ta báo thù!
Đây là lần đầu tiên Lý A Hoa nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của một đứa trẻ, dựng hết cả tóc gáy lên.
Trong lòng Đại Khuê đột nhiên cũng cảm thấy sợ sợ, tức giận trừng mắt với Niệm Niệm, nói: "Thằng nhóc khốn nạn, nếu mày lại phát điên tao sẽ bán mày đến mỏ than đấy!"
Niệm Niệm lạnh lùng nhìn anh ta, nói rõ từng câu từng chữ: "Chú là đồng lõa, chú còn đáng chết hơn cô ta!"
Đại Khuê nghe thấy Niệm Niệm nói anh ta đáng chết thì tức đến xanh mét cả mặt mày, chỉ vào cậu bé hung dữ nói: "Thằng khốn nạn, mày dám chửi một câu nữa thử xem!"
Chẳng lẽ anh ta còn không dạy dỗ được nó à!
Nghe thấy Đại Khuê uy hiếp, ánh mắt của Niệm Niệm càng lạnh lẽo hơn, bên trong cơ thể nho nhỏ dường như có luồng sức mạnh vô tận, trừng mắt nói với Đại Khuê: "Người đang làm trời lại nhìn, không phải không có báo ứng mà là chưa tới thôi!"
Đại Khuê thấy anh nhỏ như vậy mà có thể nói những câu này, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhìn Lý A Hoa nói: "A Hoa, thằng nhóc này ghê quá, cô nhanh gọi điện thoại, tốt nhất là mang nó ra ngoài trong đêm nay cho tôi!"
Lý A Hoa đã từng bán rất nhiều trẻ con nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp một đứa như Niệm Niệm, nói với đại Khuê nói: "Anh yên tâm, bây giờ tôi đi gọi điện thoại, nửa đêm bọn họ sẽ đến."
"Cô nhất định phải chọn người mua cho kĩ. Sợ là người bình thường không khống chế được thằng nhỏ này đâu, tốt nhất tìm loại nào mà không có nguy hiểm về sau ấy!" Đại Khuê nhắc nhở.
"Biết rõ rồi!"
Lý A Hoa nói xong liền ra ngoài gọi điện thoại.
Sau khi Lý A Hoa đi, Đại Khuê nhìn Niệm Niệm nói: "Tiểu tử, nếu mày không đáng giá thì tao đã giết mày rồi!"
Đại Khuê không phải là người tốt, không có một ai trong tám thôn trong vòng mười dặm dám động vào anh ta, thằng nhóc này vừa đến đã trù anh ta chết làm anh ta tức giận.
Niệm Niệm không cãi nhau với anh ta mà chỉ lạnh lẽo nói một câu: “Nhân quả tuần hoàn, chú bán con của người ta. Chú không sợ có một ngày nào đó con của chú cũng sẽ bị người ta bán à!"
Đại Khuê nghe xong nổi giận giận, trực tiếp tìm mảnh vải nhét vào vào trong miệng Niệm Niệm rồi xoay người rời đi.
Anh ta từng coi hai đời vợ, người vợ nào cũng làm chuyện này, hai đứa con anh ta chưa ra đời đã chết yểu, cho nên anh ta hận nhất người nào nói chuyện con cháu với mình!
Niệm Niệm bị trói chặt, bây giờ còn không được nói, trong lòng sốt ruột muốn chết.
Cậu bé không muốn bị bán, thế là liền bắt đầu giãy dụa.
Dây thừng quá thô, cậu bé vùng vẫy một lúc thì kiệt sức, chưa đầy một lát đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm Lý A Hoa và Đại Khuê dẫn vào một người đàn ông cao gầy, vẻ mặt hung ác.
Người đàn ông đó tràn đầy sát khí, khác với tất cả những người Niệm Niệm từng gặp. Ông ta đi đến trước mặt Niệm Niệm đánh giá cậu bé, lạnh lùng nói: "Đôi mắt này không tệ, có thể bán được giá tốt, nhưng trông nó gầy gò, không biết đồ bên trong có còn tốt không!"
Niệm Niệm nghe thấy ông ta nói thế, tim đập “thình thịch”, phẫn nộ nhìn về phía Lý A Hoa và Đại Khuê.
Hai con người kia đã không còn nhân tính nữa rồi, thế mà định bán cậu cho người xấu buôn bán nội tạng.
Lý A Hoa không để ý tới Niệm Niệm, vuốt vuốt lọn tóc xoăn của mình, cười với người đàn ông cao gầy, nói: "Anh Hải, thằng bé trông hơi yếu ớt là bởi vì đói, cho nó ăn ít gì đó là được, đồ vật bên trong người nó tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Người được gọi là anh Hải nghe xong thì giơ hai ngón tay ra với Lý A Hoa: “Nhiêu đây, nhiều hơn tôi không mua! Đã khá lớn rồi, muốn bán tiếp còn phải nuôi hai ba năm."
Giác mạc của trẻ vị thành niên phải sau hai ba năm mới phát dục xong, thằng bé này hẳn chỉ mới sáu bảy tuổi.
Đại Khuê nghe xong, nói: "Anh Hải à, gần đây kiểm tra chặt chẽ, chúng tôi làm gì cũng khó khăn, anh trả thêm một vạn đi."
"Đúng vậy, anh Hải. Lúc nào chúng tôi cũng giữ hàng tốt cho anh." Lý A Hoa bổ sung thêm.
Anh Hải nghe thấy bọn họ, lại nhìn Niệm Niệm một chút, nói: "Nhiều nhất là thêm năm ngàn, có bán không đây!"
Lý A Hoa và Đại Khuê nghe xong, hai người nhìn nhau, Lý A Hoa nói: "Được, hai vạn năm thì hai vạn năm vậy."