Cuộc đời này của cô ta có thể có mấy cái mười tám tuổi chứ!
Tô Vũ Đồng!
Cô không để tôi sống tốt thì tôi cũng sẽ không để cô tốt hơn!
Cố Triều Tịch nhìn thấy hành động của cô ta, bị doạ nhảy dựng lên, nhanh chóng đứng dậy đi qua.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cố Nhã Nhã đã cầm ly rượu đỏ trên bàn đổ lên mặt Tô Vũ Đồng.
Mộ Diệc Thần thấy vậy liền kéo Tô Vũ Đồng vào lòng bảo vệ cô, trừng mắt nhìn Cố Nhã Nhã, trầm giọng nói: "Cô muốn chết à?"
Anh thậm chí còn chưa cùng cô ta và mẹ cô ta tính toán nợ nần, hôm nay cô ta lại đến chạm vào vảy rồng của anh.
"Đúng vậy, tôi muốn chết!"
Cố Nhã Nhã hét lên một cách man rợ, rồi điên cuồng nâng ly rượu trên tay lên.
Nhìn thấy anh trai mình mất hồn mất vía vì Tô Vũ Đồng, ngay cả trái tim của cô ta cũng muốn chết.
Hiện tại cô ta không sợ cái gì cả, cô ta chỉ muốn đánh chết Tô Vũ Đồng.
Về phần hậu quả, cô ta hoàn toàn không muốn nghĩ tới!
Cố Triều Tịch nhìn thấy Cố Nhã Nhã muốn đánh Tô Vũ Đồng, anh ấy lập tức đưa tay giật lấy ly rượu của cô ta, vẻ mặt khó coi nghiêm nghị nói: "Nhã Nhã, em điên loạn cái gì thế?"
Em ấy lại định đánh người phụ nữ mà anh ấy thích!
Cố Nhã Nhã nhìn thấy Cố Triều Tịch ngăn mình lại, kích động nói: "Anh, người điên là anh đấy, Tô Vũ Đồng là em dâu của anh! Anh tính làm gì?"
Anh ấy rõ ràng biết điều đó nhưng anh vẫn không quên, vậy thì cô ta phải nói cho mọi người biết!
Cô ta không tin anh và Tô Vũ Đồng sẽ không sợ ánh mắt căm ghét của người đời.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của Cố Nhã Nhã vẻ mặt cô tràn đầy kinh hãi, cô nhìn Cố Triều Tịch rồi lại nhìn Mộ Diệc Thần, nói với vẻ không tin, "Hai người?"
Điều này đối với cô mà nói là quá sốc!
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần nói với cô, "Cái này không phải trọng điểm, về rồi anh sẽ từ từ nói với em, giải quyết chuyện này trước đã."
Lần trước sau khi trở về nhà, mẹ anh đã kể cho anh nghe mọi chuyện, Cố Triều Tịch chẳng qua chỉ là sản phẩm mà Cố Xuân Mính dùng để tính kế với bố anh.
Thủ đoạn đê tiện như vậy anh tuyệt đối khinh bỉ, cho nên anh sẽ không bao giờ thừa nhận Cố Triều Tịch là anh trai mình, cho dù bọn họ có quan hệ cũng chỉ là quan hệ anh em về mặt giấy tờ, chứ không phải thân thích!
Bây giờ anh muốn tính toán tới cùng với Cố Nhã Nhã, cô ta dám ra tay với Tô Vũ Đồng, anh tuyệt đối không nương tay!
Cố Nhã Nhã thấy Mộ Diệc Thần muốn đứng ra bênh vực cho Tô Vũ Đồng, xấu xa nói: "Mộ Diệc Thần, cô ta không giữ đúng chuẩn mực đạo đức phụ nữ, anh lại còn bảo vệ cô ta! Anh nghiện làm người bị cắm sừng lắm à!"
Nếu cô ta là đàn ông, vợ mình có quan hệ thông đồng với người ngoài thì cô ta đã ly hôn từ lâu rồi!
Người đàn ông này có phải bị ngu không?
"Ào!" Mộ Diệc Thần không muốn nghe Cố Nhã Nhã vu oan cho Tô Vũ Đồng nữa, ánh mắt anh lạnh lùng, giận dữ hất ly rượu ở trước mặt vào mặt Cố Nhã Nhã.
"A!" Cố Nhã Nhã không hề chuẩn bị, vết thương trên trán chỉ mới liền được vài ngày lại bị nứt ra, cô ta đau đớn lập tức kêu lên, bất bình hét lên với Cố Triều Tịch, "Anh!"
Cố Triều Tịch thấy vậy cũng không thèm quan tâm, mà nhìn về phía Tô Vũ Đồng, nói một câu, "Vũ Đồng, anh xin lỗi."
Lần trước mẹ anh kêu người đánh cô, hôm nay em gái anh lại muốn đánh cô, anh cảm thấy rất có lỗi. Cho nên Mộ Diệc Thần muốn dạy dỗ Cố Nhã Nhã, anh sẽ không ngăn cản.
Rốt cuộc, em anh làm sai trước, em ấy nên bị trừng phạt.
Cố Nhã Nhã thấy Cố Triều Tịch không đến an ủi mình mà ngược lại còn đến xin lỗi Tô Vũ Đồng, trong lòng càng thêm oán hận, "Tô Vũ Đồng, tôi với cô chưa xong đâu!"
Nghe được lời khiêu khích của Cố Nhã Nhã, hai mắt của Mộ Diệc Thần lạnh đến mức có thể làm người ta chết cóng, lạnh lùng nói: "Vậy phải xem xem cô có còn mạng hay không!"
Cố Triều Tịch nhìn thấy Mộ Diệc Thần có ý định giết người, lập tức nhìn Cố Nhã Nhã nói: "Em im mồm cho anh!"
Mặc dù Cố Nhã Nhã vừa đáng ghét vừa ngổ ngáo, nhưng tội không chết người, anh ấy có thể để cho Mộ Diệc Thần dạy dỗ cô ta, nhưng không thể để anh giết cô ta.
Nói thế nào thì cô ta cũng là em gái của anh ấy.
Nếu cô ta xảy ra chuyện, anh ấy sẽ không thể giải thích với mẹ mình được.
Cố Nhã Nhã bị Cố Triều Tịch quát, không dám cãi lời, nhưng sự oán hận vẫn hiện lên trong mắt cô ta.
Mộ Diệc Thần nhìn Cố Triều Tịch, lạnh lùng nói: "Anh muốn bảo vệ cô ta?"
Cố Triều Tịch bắt gặp ánh mắt của anh, "Tôi sẽ dạy cho em ấy một bài học."
Thái độ của Mộ Diệc Thần kiên định, "Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý à?"
Cô ta không chỉ phá hỏng bữa tối một nhà ba người của anh, cô ta còn dùng những lời tục tĩu xúc phạm người phụ nữ anh yêu nhất, cuối cùng còn động tay động chân.
Hôm nay anh ra ngoài không mang theo vệ sĩ, nếu mang theo Tiểu Phương và Tiểu Viên thì giờ phút này đôi tay của Cố Nhã Nhã đã trở thành tàn phế rồi.
"Anh có thể đưa ra các điều kiện!"
Là lỗi của họ trước, chỉ cần Mộ Diệc Thần bỏ qua cho Cố Nhã Nhã, anh ấy có thể đáp ứng mọi điểu kiện.
Nghe thấy lời nói của Cố Triều Tịch, Tô Vũ Đồng nắm lấy tay Mộ Diệc Thần, nói với anh: "Diệc Thần, bỏ đi, chúng ta đi thôi."
Dù gì thì Cố Triều Tịch cũng là bạn thân nhất của cô, anh ấy đối xử tốt với cô, cả đời này cô cũng sẽ không quên điều đó.
Cô không muốn giữa chồng cô và anh ấy có bất kỳ khúc mắc nào.
Cố Triều Tịch nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng, ánh mắt của anh ấy trở nên phức tạp, trong lòng cũng hỗn loạn.
Cô mở miệng giải vây cho anh ta, cô có nghĩ đến anh không?
Mộ Diệc Thần nhìn thấy Cố Triều Tịch nhìn Tô Vũ Đồng, sự lạnh lẽo trong mắt anh càng trở nên tồi tệ hơn, "Cố Triều Tịch, quản tốt phụ nữ của nhà anh đi! Sau này tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy đâu!"
Anh tôn trọng ý của Vũ Đồng, cô đã nói bỏ đi, vậy thì hôm nay anh sẽ bỏ qua cho Cố Nhã Nhã!
Cố Triều Tịch nhìn anh đáp: "Tôi sẽ không để họ làm ra những điều quá đáng nữa."
Anh ấy nói như vậy không phải vì anh sợ Mộ Diệc Thần, mà anh ấy thực sự không muốn Vũ Đồng bị thương.
"Tốt nhất là như thế!"
Mộ Diệc Thần bỏ lại những lời này, đưa Tô Vũ Đồng và Niên Niên rời khỏi nhà hàng Tây.
Cố Triều Tịch nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nắm tay nhau, đôi mắt anh ấy mờ đi.
"Anh!"
Bản thân Cố Nhã Nhã bị thương rồi, Cố Triều Tịch còn nhìn theo bóng lưng của Tô Vũ Đồng, cô ta khóc gọi anh ấy.
Trong lòng tủi thân không thôi.
Cố Triều Tịch im lặng quay người lại, lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Cố Nhã Nhã, đây là lần cuối anh quan tâm đến em!"
Vừa nãy Tô Vũ Đồng giúp anh giải vây, trong lòng anh thực sự rất khó chịu.
Mẹ và em gái anh đối xử với cô như thế, cô lại không trách anh!
Trái tim anh đau quá.
Cố Nhã Nhã nghe thấy lời này của Cố Triều Tịch, cô ta đột nhiên co người lại, sợ hãi nói: "Anh, em đã sai rồi, sau này cái gì em cũng nghe lời anh, anh đừng không quan tâm đến em mà, lần sau em sẽ không cứng đầu và bốc đồng nữa đâu."
Cô ta có thể chịu bất kỳ hình phạt nào, nhưng điều này là không thể, nếu anh trai không quan tâm mình nữa, cô ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.
"Đến bệnh viện đi!"
Cố Triều Tịch bất lực nói, đưa Cố Nhã Nhã rời đi.
Đến bệnh viện băng bó xong, Cố Triều Tịch gọi cho tài xế của mình, bảo anh ta chở Cố Nhã Nhã trở về biệt thự của nhà hộ Cố ở phía tây thành phố.
Cố Nhã Nhã vừa về đến nhà, cô ta lao đến trước mặt Cố Xuân Mính, ôm chầm lấy bà ta, khóc nức nở.
"Nhã Nhã, không phải con đi ăn tối với anh sao? Sao lại thành thế này?" Cố Xuân Mính nhìn thấy Cố Nhã Nhã lại bị thương, bà ta đau lòng không thôi.
Từ nhỏ đến lớn một ngón tay của cô ta bà ta còn không nỡ chạm vào.