Bà Cố thấy thế nhìn nhìn sang Cố Triều Tịch: "Đã nhìn thấy chưa, cô ta đã tự mình thừa nhận rồi, con còn giải thích thay cho cô ta cái gì nữa, A Tịch, mẹ muốn con dâu của mẹ phải là một cô gái trong sạch!"
Con dâu của bà có thể không phải là tiểu thư nhà giàu, nhưng chắc chắn phải trong sạch.
Cố Triều Tịch lắc đầu: "Không phải thế, không phải!"
Năm đó Mộ Diệc Thần đã đi điều tra, người phụ nữ kia đã chết khi sinh Niên Niên rồi.
Sao Niên Niên có thể là con của Vũ Đồng được chứ!
Sao có thể!
Chắc chắn là Vũ Đồng sợ Niên Niên đau lòng, vì thế mới nói vậy!
Tô Vũ Đồng nghe bà Cố nói năng khó nghe, lại thấy Cố Triều Tịch phản ứng mạnh như thế, trong lòng cô rất khó chịu, nói với Niên Niên: "Niên Niên, chúng ta về nhà thôi."
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ gả vào nhà họ Cố, vì thế khi họ nói mấy lời này cô cũng không hiểu ra sao.
Chuyện này không liên quan đến cô, đều là do Cố Triều Tịch không giải thích sớm với họ.
Cô không muốn ở lại, không muốn con trai mình chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Dạ."
Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi cùng Tô Vũ Đồng.
Cậu bé không thích ba người họ Cố này!
"Vũ Đồng!"
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng đi, anh ta vội đuổi theo.
"A Tịch!"
"Anh trai!"
Bà cố và Cố Nhã Nhã đồng thời gọi anh ta.
Cố Triều Tịch dừng chân, xoay người hai nhìn hai người, gương mặt anh ta hiện lên sự giận dữ, nói: "Mẹ, Nhã Nhã, hai người thật quá đáng!"
Họ đến xen vào tình cảm của anh ta để làm gì!
Vũ Đồng có chỗ nào không trong sạch, hai người hiểu cô ấy à!
Bà Cố nghe anh ta nói thế thì trên gương mặt nghiêm túc lại nhiều thêm sự lạnh lẽo: "A Tịch, con có biết mình đang nói gì không!"
Bà ta muốn tốt cho con trai, con trai lại nói mình quá đáng!
Cố Triều Tịch nhìn thẳng vào mắt bà Cố, nói: "Mẹ, con nói cho mẹ biết, Vũ Đồng không hề bám lấy con, là con yêu cô ấy, là con bám lấy cô ấy! Bây giờ con muốn đoạt cô ấy về cho mình!"
Cố Triều Tịch nói xong, xoay người đi khỏi.
Tô Vũ Đồng mở cửa xe, đưa Niên Niên ngồi vào, cô đang chuẩn bị khởi động xe thì thấy Cố Triều Tịch đuổi đến, cô quay đầu lại nói với Niên Niên: "Niên Niên, con ở trong xe chờ mẹ nhé."
Người lớn nói chuyện, trẻ con không nên nghe.
"Dạ."
Niên Niên ngoan ngoãn đáp.
Nghe con trai trả lời, Tô Vũ Đồng bước xuống xe, đóng cửa xe lại.
Cố Triều Tịch đi đến trước mặt Tô Vũ Đồng, anh ta mở miệng hỏi: "Vũ Đồng, vừa nãy em nói em là mẹ ruột của Niên Niên, có phải lúc ấy em gạt Niên Niên không?"
Cô không hề sinh con cho Mộ Diệc Thần, cô không hề!
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch đang rối bời vì việc này, cô bình tĩnh nói: "A Tịch, em không gạt thằng bé, em chính là mẹ ruột của thằng bé, thật một trăm phần trăm!"
Hiện tại Mộ Diệc Thần cũng đã biết, cô không cần phải giấu người nào nữa.
Cố Triều Tịch vừa nghe thấy thế thì trái tim như căng chặt, sắc mặt anh ta cũng trắng đi, anh ta kích động kéo tay Tô Vũ Đồng: "Vũ Đồng, chuyện này không thể nào! Mộ Diệc Thần đã điều tra ra mẹ của Niên Niên đã chết rồi, sao em có thể là mẹ thằng bé được chứ!"
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch không thể tin nổi thì nói: "A Tịch, sáu năm trước Lâm Yên Nhiên vì muốn cho Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đính hôn với nhau cho nên đã hạ thuốc cho cả em và Mộ Diệc Thần, em.."
"Đừng nói nữa! Anh biết là em không tự nguyện."
Cố Triều Tịch không nghe nổi nữa, bởi vì anh ta đã nghe qua chuyện của Tô Vũ Đồng dưới lời kể của Trình tổng, biết sáu năm trước cô đã bị Lâm Yên Nhiên đưa vào viện tâm thần.
Hiện tại khi nghe Tô Vũ Đồng nói mấy câu, anh ta đã liên kết được đầu đuôi câu chuyện.
Việc này cô không cam tâm tình nguyện, anh ta không hề trách cô.
Cho dù cô đã từng sinh con, nhưng trong lòng anh ta cô vẫn trong sạch như cũ.
Tô Vũ Đồng thấy sự chống cự trong đáy mắt Cố Triều Tịch, cô nói: "A Tịch, xin lỗi vì trước đây đã không nói cho anh biết."
Nghiên Nghiên và Chân Hi đều biết, anh ta cũng là bạn tốt của cô nhưng bây giờ cô mới nói cho anh ta biết, cô cảm thấy mình có hơi đuối lý, dù sao thì anh tacũng đối xử thật lòng với cô.
Cố Triều Tịch nghe Tô Vũ Đồng nói xin lỗi, trong lòng anh ta bỗng ấm áp hơn: "Không sao, bây giờ biết cũng không muộn, em yên tâm, sau này anh sẽ đối xử tốt với Niên Niên."
Sáu năm trước hai người vẫn chưa quen biết, khi đó không ai bảo vệ cô, nhưng bây giờ đã khác, cô có anh ta, từ giờ về sau anh ta sẽ bảo vệ cho cô thật tốt, không để bất kỳ ai chạm vào cô.
Nếu Niên Niên là con trai của cô, vậy sau này cũng là con trai của anh ta.
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch đã tiếp nhận được sự thật, cô nói với anh một câu: "A Tịch, cảm ơn anh đã thông cảm."
Cố Triều Tịch cảm thấy lòng mình tê rần, anh ta nắm chặt tay cô: "Cô gái ngốc, hôm nay anh đã khiến em chịu oan ức rồi, anh thay mẹ và em gái anh xin lỗi em và Niên Niên."
Cô không hề làm gì sai, nhưng mẹ và em gái mình đã chỉ trích cô là không đúng.
"A Tịch anh không cần xin lỗi đâu, anh chỉ cần nói rõ quan hệ giữa em và anh với ha người họ là được rồi."
Hai người họ có thái độ thù địch với cô chỉ vì hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Cố Triều Tịch, sau khi giải thích rõ là được rồi, dù sao thì cô cũng muốn làm bạn với A Tịch cả đời này.
Cố Triều Tịch nói với Tô Vũ Đồng: "Anh sẽ nói, em yên tâm."
Anh ta sẽ không để cô chịu oan ức.
Tô Vũ Đồng nghe Cố Triều Tịch nói sẽ giải thích thì nói: "Ừm, vậy anh về đi nhé, em cũng về đây."
"Được!"
Để cô đi trước cũng tốt.
Sau khi Tô Vũ Đồng tạm biệt Cố Triều Tịch thì cô lái xe đưa Niên Niên về, lúc đi ngang qua cửa hàng MCDonald thì Niên Niên sờ cái bụng nhỏ của mình, nói với Tô Vũ Đồng: "Mẹ, con có thể ăn hamburger được không?"
Vừa rồi cậu bé chỉ ăn được vài miếng, hiện tại rất đói bụng.
Tô Vũ Đồng nghe thế thì dịu dàng cười: "Tất nhiên là được rồi!"
Hiện tại cô rất vui khi cậu bé nghĩ đến hamburger chứ không phải mấy lời không hay của bà Cố và Cố Nhã Nhã.
Giờ phút này điều cô hy vọng nhất là Niên Niên nhanh chóng quên đi những chuyện không vui vừa nãy.
Niên Niên nghe thế thì vui đến phát rồ lên, hai cái tay nhỏ vỗ vào nhau bôm bốp: "Mẹ muôn năm!"
Tô Vũ Đồng vì muốn khiến Niên Niên vui vẻ cho nên không chỉ gọi hamburger cho cậu bé mà còn gọi thêm gà rán và coca, hai mẹ con ăn uống vô cùng vui vẻ.
Cố gia.
Tiễn Tô Vũ Đồng xong thì Cố Triều Tịch quay lại, không để ý đến hai người phụ nữ một già một trẻ trong nhà, đi thẳng đến bàn tiếp tục ăn cơm.
Những thứ này đều do Tô Vũ Đồng nấu cho anh ta, anh ta sẽ không lãng phí.
Anh ta đã sớm cảnh cáo cô ta, thế nhưng cô ta không những không biết kiềm chế, ngược lại còn đưa mẹ đến đây, từ trước đến nay anh ta không bao giờ nương tay với người đối nghịch với mình như thế.
Cố Nhã Nhã nghe Cố Triều Tịch nói ngày mai sẽ đưa mình ra nước ngoài thì trong lòng như nổ vang một tiếng, cô ta cuống cuồng lên, nhìn bà Cố nói: "Mẹ, bây giờ con chưa muốn đi nước ngoài học."
Hiện tại bên cạnh anh trai xuất hiện một người phụ nữ là Tô Vũ Đồng, sao cô ta có thể đi được chứ, cô ta muốn trông chừng anh trai mình, không thể để anh trai bị Tô Vũ Đồng bắt đi được.
Bà Cố thấy con trai vẫn còn tâm trạng ăn cơm, thở hắt ra một hơi, nặng giọng nói: "A Tịch, chúng ta cần phải nói chuyện!"
Cố Triều Tịch bưng chén ăn cơm, lạnh lùng nói: "Mẹ, con đang ăn cơm."
Bà vừa đối xử với Tô Vũ Đồng như thế, anh ta đang rất bực mình, vì thế muốn khiến bà nóng ruột.
Cố Nhã Nhã đứng bên cạnh bà Cố nghe Cố Triều Tịch nói thế thì lên tiếng: "Anh, anh biết mẹ đang rất nóng lòng mà."
Nghe Cố Nhã Nhã mở miệng, trong mắt Cố Triều Tịch hiện lên sự lạnh lẽo, nhìn cô ta nói: "Sau khi ăn cơm xong anh sẽ bảo tiểu Hạ liên lạc với trường học cho em! Ngày mai em lập tức rời khỏi Giang Thành."