Chú Ngô thấy cậu chủ nhà mình lo rằng mợ chủ mặc mỏng sẽ bị lạnh, thế nhưng bản thân lại chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng, ông ta cuống lên: "Cậu chủ, áo khoác, cậu mặc thêm cái áo khoác rồi hãy đi."
Trong lòng Mộ Diệc Thần giờ chỉ mong nhanh chóng gặp được Tô Vũ Đồng, căn bản không để ý đến tiếng gọi của chú Ngô, anh cầm lấy áo khoác của Tô Vũ Đồng chạy đi, không quay đầu lại.
"Ai!"
Chú Ngô nóng lòng cầm lấy áo khoác của anh đuổi theo anh.
Mới ra đến cửa biệt thự đã thấy cậu chủ nhà mình lái xe vọt đi.
Bên ngoài đang mưa xối xả, gió mạnh quật gãy mấy nhánh cây lớn, cái thùng rác màu xanh ven đường cũng bị thổi tung lên, sau đó đập xuống mặt đất, lăn hai vòng rồi lại bị thổi bay lên.
Trên đường không có một ai, mặt đường đều bị nước ngập, đôi tay Mộ Diệc Thần cầm chặt vô lăng, tránh né từng chướng ngại vật trên đường.
Không biết một tấm vải màu đen đập thẳng vào kính chắn gió trước xe, anh phanh gấp, suýt nữa đã đụng vào lan can bên đường.
Anh bực bội đập mạnh vào vô lăng, sau đó bật cần gạt nước lên muốn gạt tấm vải xuống, nhưng tấm vải kia lại mắc kẹt luôn vào cần gạt nước, gió thổi ầm ầm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn.
Hết cách, anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc bung dù, xuống xe lấy tấm vải ra.
Anh vừa xuống xe, chiếc dù bị gió thổi bật tung lên, trong chớp mắt anh đã ướt nhẹp.
Anh ném chiếc dù đi, đưa tay kéo tấm vải đen ra, lúc này, cây cối bên cạnh bị gió thổi mạnh nên cành cây bị gãy không ít, một cành cây sắc bén bay sượt qua gò má anh, để lại trên gương mặt anh mấy vết thương sâu, cạn khác nhau.
Sau khi ném tấm vải đen đi, cũng không để ý đến vết thương đang chảy máu của mình, vội khởi động xe rời đi.
Hai mươi phút sau, anh đã đến nhà của Cố Triều Tịch.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nhanh chóng ra mở cửa.
Khi cô thấy Mộ Diệc Thần bị thương trên mặt, cả người ướt nhẹp cầm áo khoác của cô thì tâm trạng cô không thể diễn tả được bằng lời, vành mắt cô đau nhói, vội ôm lấy anh.
Đã bảo anh đừng đến mà!
Tại sao anh không chịu nghe!
Tuy rằng vết thương trên mặt anh không lớn, nhưng cách mắt rất gần, rất nguy hiểm!
Thấy cô ôm lấy mình, khóe môi Mộ Diệc Thần cong lên, cũng giơ tay ôm lại cô.
Cố Triều Tịch thấy hai người ôm nhau, lòng anh ta cảm thấy đau nhói, một cảm giác chua xót lan tràn sắp người.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu nổi khi thấy người phụ nữ mình yêu ôm người đàn ông khác ngay trước mắt mình, anh ta cũng không ngoại lệ. Anh ta siết chặt tay, nói: "Bên ngoài gió lớn, mau vào đi."
Anh ta không ngờ Mộ Diệc Thần lại liều mạng như thế, mạo hiểm đi đón Tô Vũ Đồng giữa trời mưa bão.
Nếu Mộ Diệc Thần về một mình thì anh ta sẽ không ngăn cản, nhưng nếu muốn đưa Tô Vũ Đồng theo mạo hiểm thì anh ta không đồng ý.
Mộ Diệc Thần vừa trải qua những gì bản thân mình rõ nhất, nghe Cố Triều Tịch nói thế anh cũng không từ chối, nắm tay Tô Vũ Đồng đi vào.
Cô không có việc gì là được, những cái khác không quan trọng.
Cố Triều Tịch thấy Mộ Diệc Thần ướt đẫm, sợ anh bị bệnh thì Tô Vũ Đồng sẽ chăm sóc anh hệt như vừa chăm sóc anh ta, nên vội nói: "Tổng giám đốc Mộ, trong ngăn kéo phòng vệ sinh của tôi có khăn tắm và áo tắm mới, nếu không chê tôi dẫn anh vào tắm nước nóng, thay quần áo."
Tô Vũ Đồng cũng sợ Mộ Diệc Thần bị bệnh, nghe Cố Triều Tịch nói thế cũng bèn nói: "Đúng vậy, mau đi thay quần áo đi, sau đó em sẽ xử lý vết thương cho anh."
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng nói thế, anh đáp lời cô: "Ừm." Sau đó anh cũng Cố Triều Tịch đi đến phòng tắm nhà anh ta.
Cố Triều Tịch mở ngăn tủ ra, nhìn Mộ Diệc Thần: "Có màu trắng và đen, anh muốn dùng màu nào?"
Mộ Diệc Thần lạnh nhạt nói một câu: "Tôi tự lấy được rồi."
"Được."
Cố Triều Tịch đáp lại một câu rồi xoay người đi khỏi phòng tắm.
Anh ta đi rồi, Mộ Diệc Thần lấy một bộ đồ tắm màu đen và một cái khăn tắm màu trắng, đi vào tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, anh đi ra khỏi phòng tắm đến chỗ Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng thấy anh đã thay đồ, vội xử lý vết thương cho anh.
Anh bình tĩnh ngồi đó, anh ta im lặng nhìn Tô Vũ Đồng xử lý vết thương cho minh, khóe môi cong lên một nụ cười.
Có thể nhìn thấy cô, thật tốt.
Những thứ vừa chịu đựng khi nãy, căn bản không là gì.
"Còn cười nữa sao! Không phải em bảo anh đừng đến à? Khi nào hết bão em sẽ về, anh xem đi, anh đã bị thương rồi đấy."
Tô Vũ Đồng tát nhẹ vào mặt anh, một bên trách anh một bên dùng cồn y tế lau vết thương cho anh.
Cũng may cô thông minh, mua một đống thuốc cơ bản cần có trong nhà, nếu không thì gương mặt đẹp trai này của anh sẽ bị thẹo.
Thấy cô như thế, nụ cười của Mộ Diệc Thần càng sâu hơn: "Không phải em sợ tối à? Anh sợ muộn quá em không dám về, cho nên mới đến đón em."
Tô Vũ Đồng nghe anh nói thế, bông tăm trong tay hơi dừng lại: "Đồ ngốc này, nơi này của A Tịch rất an toàn, nếu thật sự không về được thì em có thể ở tạm một đêm."
Bên ngoài mưa to gió lớn, cô đứng trong nhà nhìn ra đã thấy sợ rồi, anh lại vì cô sợ tối mà mạo hiểm chạy đến đây, khác nào muốn cô lo lắng chết.
Mộ Diệc Thần thấy cô lo lắng, nói: "Em là một cô gái, ở lại nhà Tổng giám đốc Cố không tiện cho lắm."
Tâm tư của Cố Triều Tịch với cô thế nào anh biết rõ, sao anh có thể để cô và Cố Triều Tịch ở chung với nhau được.
Trước đây thì thôi đi, nhưng bây giờ anh không làm được.
Hơn nữa, nếu đêm nay cô không phải ở nhà Cố Triều Tịch mà ở tại Tô thị, thì anh cũng sẽ đến tìm cô, vì anh không yên lòng.
Cố Triều Tịch nghe anh nói thế, trong lòng có chút khó chịu, nói: "Tổng giám đốc Mộ, anh lo xa rồi, tôi và Vũ Đồng không có gì không tiện cả!"
Lúc trước, anh ta và cô ở nước ngoài đều ở chung với nhau sớm chiều, hai người rất hòa hợp.
Anh ta tin, nếu trên đời này không có Mộ Diệc Thần, thì sớm muộn gì anh ta và Tô Vũ Đồng cũng sẽ ở cạnh nhau.
Mộ Diệc Thần nghe Cố Triều Tịch nói thế, đôi mắt anh tối lại, tặng cho anh ta một ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Tô Vũ Đồng thấy trạng thái giữa hai người, sợ rằng họ sẽ lại đấu đá với nhau, nên vội nói: "Từ giờ trở đi, em không muốn nghe hai người đối thoại câu nào nữa, được không?"
Hai người một người bị bệnh, một người bị thương, ai thắng cô cũng không cảm thấy vui.
Hai người nghe lời cô đều im miệng, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa, tiếng gió đập vào cửa sổ.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười một giờ khuya, Tô Vũ Đồng đứng dậy rót một ly nước ấm cho Cố Triều Tịch, nói với anh: "A Tịch, đến giờ uống thuốc rồi."
Tuy anh ta đã hạ sốt, nhưng vẫn phải uống thuốc.
"Cảm ơn."
Cố Triều Tịch nhận lấy thuốc và nước, mỉm cười với Tô Vũ Đồng.
Mộ Diệc Thần thấy quan hệ giữa Tô Vũ Đồng và Cố Diệc Thần thân thiết như thế thì khó chịu trong lòng, anh dựa vào ghế salon, nói: "Vũ Đồng, tự nhiên anh thấy hơi đau đầu."
Tô Vũ Đồng nghe anh nói đau đầu thì vội vàng bước đến, cô đưa tay sờ vào trán anh, hơi nhíu mày: "Không có nóng, chẳng lẽ bị cảm rồi, anh đợi chút em đi lấy thuốc cảm cho anh."
Tô Vũ Đồng nói xong thì đi lấy thuốc.
Cố Triều Tịch cầm ly nước, nhìn Mộ Diệc Thần, nói: "Tổng giám đốc Mộ, thật trùng hợp, tôi bị bệnh anh cũng bệnh."
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn lại: "Ai quy định rằng chỉ có anh mới có thể bị bệnh?"
Cố Triều Tịch nghe anh nói thế, đáp lại một câu: "Hừ, đúng là đồ trẻ con!"
Mộ Diệc Thần cũng đáp lễ: "Hừ, thế anh không trẻ con à?"