Lúc đó cô còn ngơ ngác cho là thật, điền xong bài kiểm tra để chứng minh mình không bị bệnh tâm thần.
Lý Tại Minh vừa nghe thì chân đã mềm nhũn ra, ông ta thở: "Phù phù!" Một lát sau đã quỳ xuống trước mặt Tô Vũ Đồng, hoảng sợ nói: "Cô Tô à tôi sai rồi, tôi không nên vì chút tiền mà làm hại cô, van xin cô cho tôi một cơ hội, tôi chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa đền ơn cô."
Tô Vũ Đồng không mấy để tâm đến sự cầu xin của Lý Tại Minh: "Lý Tại Minh, ông thật sự nghĩ chỉ cần quỳ xuống nói vài câu hay ho thih những tổn thương mà ông đã tạo ra cho tôi có thể biến mất ngay à?"
Ông ta đang nằm mơ!
Thời gian tám tháng, cô bị dằn vặt suốt tám tháng trời!
Mỗi ngày đều trôi qua trong sự lo lắng và sợ hãi, sống không bằng chết, ông ta chỉ vừa ở đây được mấy ngày mà đã đủ rồi à?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Lý Tại Minh nghe được lời nói lạnh lùng của cô, trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng, ông ta như điên lên: "Cái con đàn bà này sao lòng dạ cô lại độc ác như vậy, tôi đã quỳ xuống van xin cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa, không lẽ cô muốn tôi chết với vừa lòng à!"
Ông ta cho rằng những chuyện mình làm kia không đáng chết, Tô Vũ Đồng đối xử với ông ta như thế là quá đáng.
Hơn nữa ông ta chỉ cầm tiền làm việc, người chủ mưu thật sự là Lâm Yên Nhiên, có liên quan gì tới ông ta!
Mộ Diệc Thần thấy ông ta trốn tránh trách nhiệm, thái độ tệ hại như thế và không chút ý hối cải nào thì ánh mắt anh cũng hạ xuống, căn dặn Tiểu Viên: "Tắt đèn!"
Anh muốn ông ta nhận thức rõ tình hình hiện tại của mình là thế nào, ông ta chỉ là miếng thịt trên thớt mà thôi.
"Vâng!"
Tiểu Viên nghe xong lập tức tắt công tắc đèn.
Trong nháy mắt phòng quan sát đã tối lại, chỉ có một chiếc đèn trên cao tỏ ra ánh sáng lờ mờ.
Đèn mạnh bị tắt đi, những bệnh nhân co rúc vào góc với nhau cũng trở nên điên cuồng.
Thấy những bệnh nhân kia động đậy, gương mặt Lý Tại Minh hiện lên sự sợ hãi cùng cực, ông ta quay đầu đập mạnh vào tấm kính thủy tinh: "Không được, van xin các người, tôi không muốn thế!"
Ông ta biết sai rồi, vừa rồi ông ta đã quá kích động!
Tô Vũ Đồng đã không phải là cô gái mười tám tuổi năm đó nữa!
Tô Vũ Đồng không có chút đồng tình nào với ông ta, đôi mắt lạnh băng kia nhìn ông ta bị đám bệnh nhân kia cắn xé lần nữa.
Mộ Diệc Thần bước đến bên cạnh ôm lấy cô, nói: "Ông ta đã bị lây bệnh, không lâu nữa sẽ phát tác và giống như những người này thôi. Một điều khác là ông ta sẽ không được chữa trị như những người này, ông ta chỉ có thể đợi chết."
Đây chính là kết cục của việc hãm hại người phụ nữ của anh.
Khiến ông ta chết một cách hợp tình hợp lý, mà người nhà ông ta cũng không thể tìm ra được chút manh mối nào.
Tô Vũ Đồng cũng vương tay ôm eo Mộ Diệc Thần, chôn mặt vào ngực anh.
Đây là lễ tình nhân khó quên nhất của cô.
Tô Vũ Đồng đã biết kết cục của Lý Tại Minh, vì thế không muốn ở lại nữa, cô nói với Mộ Diệc Thần: "Em hơi mệt."
Thấy cô không muốn nhìn thêm, Mộ Diệc Thần dịu giọng nói: "Ừm, anh đưa em về."
Tiểu Phương và Tiểu Viên thấy ông chủ đi rồi thì cũng hạ rèm cửa xuống, Lý Tại Minh thấy thế, trong lòng cũng vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ đi rồi, ông ta chết chắc rồi.
Nhà cũ Mộ gia.
Khi Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần về đến thì đã mười một giờ, Mộ phu nhân và Niên Niên đều đã đi ngủ, hai người không muốn làm phiền đến họ cho nên nắm tay nhau về phòng mình.
Sau khi đóng cửa, Mộ Diệc Thần ôm lấy Tô Vũ Đồng, giọng anh hơi khàn: "Đi tắm với nhau được không?"
Hôm nay là ngày lễ tình nhân đầu tiên mà hai người cùng trải qua với nhau, anh muốn có một kết thúc hoàn mỹ hơn.
Tô Vũ Đồng nhìn anh, gương mặt cô đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Chuyện đó, anh đi tắm đi, em không tiện."
Mộ Diệc Thần nhíu mày, anh không hiểu hỏi lại: "Sao thế?"
Không phải khi nãy ở trên đường vẫn còn tốt à?
Tô Vũ Đồng cắn môi, đôi mắt cô ươn ướt: "Không phải em vừa nói à, em không tiện.''
Mộ Diệc Thần nghe xong lập tức hiểu rõ, anh giơ tay nhéo nhẹ gò má cô, gương mặt hiện lên sự bất mãn: "Bà dì của em cũng biết chọn ngày thật đấy!"
Thấy anh như thế, Tô Vũ Đồng mỉm cười: "Được rồi, anh mau đi tắm rửa đi."
"Ừm."
Mộ Diệc Thần nghe lời đi tắm.
Hôm nay là ngày bà dì tới thăm, bụng của cô cũng không dễ chịu, cho nên sau khi anh đi cô cũng cởi quần áo lên giường nằm.
Sau khi tắm xong, Mộ Diệc Thần mặc quần lót đùi đi ra, vóc dáng tỉ lệ vàng của anh phô bày trước mắt Tô Vũ Đồng.
Trong kỳ sinh lý chính là thời điểm hormone tăng cao, nhìn thấy hình ảnh này, cô không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Thấy động tác của cô, Mộ Diệc Thần cũng mỉm cười, anh bước một bước lớn đến chỗ cô, lật chăn chui vào nằm cạnh, giơ tay ôm lấy cô.
Tô Vũ Đồng bị anh ôm như thế cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi nữa, cô không biết mình nên ngủ thế nào.
Thấy cô không biết làm sao, Mộ Diệc Thần lại cười, anh nói: "Nếu em không ngủ được thì chúng ta nói đến lần đầu tiên của nhau được không?"
Lúc đó anh say đến bất tỉnh nhân sự, lại còn bị bỏ thuốc, đúng thật anh không hề biết gì cả. Nếu sáng hôm sau anh không nhìn thấy người trên giường mình thì anh đã không nhớ gì hết.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói thế, cũng nhìn anh nói: "Lúc đó em bị Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng bỏ thuốc, cũng mơ mơ màng màng, em còn chưa thấy rõ mặt anh đã bị anh đè lại rồi!"
"Xin lỗi, để em chịu oan ức rồi."
Mộ Diệc Thần áy náy hôn lên trán cô một cái.
Tô Vũ Đồng nở một nụ cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: "Không phải bây giờ đã được đền bù rồi sao? Không khó chút nào!"
Nếu phải nếm trải tất cả đau khổ trước đây để được gặp anh, thì cô vẫn sẽ đồng ý.
Mộ Diệc Thần nghe cô nói, trái tim anh rung động, anh nói: "Vũ Đồng, chúng ta tổ chức lễ cưới đi!"
Anh muốn cô có được tất cả những thứ mà phụ nữ nên có.
Tô Vũ Đồng nghe thế, sự hạnh phúc trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài, cô gật đầu với anh: "Được, nhưng em nghĩ nên chờ sức khỏe của ông tốt hơn rồi hãy tổ chức, được không?"
Ngoại trừ Niên Niên thì ông là người ruột thịt duy nhất trên đời này của cô, cô hy vọng ông có thể tận mắt thấy được cô kết hôn.
"Ừm, được."
Mộ Diệc Thần hoàn toàn tôn trọng quyết định của Tô Vũ Đồng.
Anh không muốn cô hối hận điều gì cả.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần đồng ý với mình thì đưa tay ôm lấy anh, tìm một tư thế thoải mái mà nằm, cô nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy."
"Được."
Mộ Diệc Thần cười nhẹ, anh vương tay tắt đèn, chỉ chừa lại một đóng đèn ngủ nhỏ trong góc.
Một đêm ngon giấc, sáng sớm ngày thứ hai, hai vợ chồng cùng ăn sáng với Niên Niên và Mộ phu nhân, sau đó từng người đi đến công ty riêng.
Đại Phong giao cho Tô thị một dự án, Tô thị rất coi trọng dự án này, sau khi mở cuộc hợp bàn bạc thì mọi người đều đồng ý kiến rằng nên ký hợp đồng càng sớm càng tốt, cho nên buổi chiều Tô Vũ Đồng đã gọi điện thoại cho Cố Triều Tịch, hẹn anh thời gian gặp mặt lý hợp đồng.
Tâm trạng của Cố Triều Tịch không tốt lắm, thế nhưng khi nghe được giọng nói của Tô Vũ Đồng thì anh ta cũng không thể hiện ra vẻ khác lạ nào, hẹn cô sáng ngày mai đến Đại Phong ký hợp đồng, Tô Vũ Đồng nghe xong lập tức đồng ý.
Sáng ngày hẹn ký hợp đồng, Cố Triều Tịch nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của Tô Vũ Đồng, sắc mặt anh hơi tái đi.
Tô Vũ Đồng ngồi xuống trước mặt anh, cô thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì lo lắng hỏi: "A Tịch, anh sao thế?"
Cố Triều Tịch nghe giọng điệu quan tâm của cô, anh ta mỉm cười nhẹ: "Không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi."