Tô Vũ Đồng ngồi trên ghế sô pha nói một câu: “Em khát nước
Nghe cô nói thế thì anh biết Tô Vũ Đồng đã không còn giận nữa, ánh mắt anh đề lộ sự vui mừng: “Bà xã muốn uống gì?”
Tô Vũ Đồng rất tự nhiên nói một câu: “Cam ép!”
“Được thôi.”
Mộ Diệc Thần nở nụ cười và đi xuống dưới lầu làm cam ép cho cô.”
Bà Mộ thấy con trai mình đi xuống dưới lầu thì hỏi anh chuyện lúc nãy nhưng chỉ nghe anh gọi lớn: “Má Lưu, lấy cho tôi hai trái cam, tôi phải làm nước ép.”
“Vâng, cậu chủ.”
Má Lưu nhanh chóng vào nhà bếp, một phút sau đã chuẩn bị xong cam và máy ép rồi.”
“Cái này sử dụng như thế nào?”
Mộ Diệc Thần nhìn máy ép và tỏ ra khó xử.
Thứ này anh thấy qua nhưng chưa bao giờ sử dụng cả.
Má Lưu nghe anh nói thế thì nhanh chóng hướng dẫn anh cách làm.
Mộ Diệc Thần gật gật đầu và lập tức bắt tay vào làm.
“Cậu chủ, cái này, cậu quên bỏ đường phèn rồi.”
Má Lưu có chút nôn nóng nhưng không dám nói quá lớn tiếng, chỉ có thể nhắc nhở uyển chuyển và nhẹ nhàng thôi.
Mộ Diệc Thần vừa nghe đã lập tức ấn nút ngừng lại, sau đó lại lấy can đựng ra và hỏi má Lưu: “Phải bỏ bao nhiêu cái?”
Thì ra máy nước ép còn phải bỏ đường sao?
Má Lưu hỏi một cách cẩn thận: “Không biết là cậu uống hay là mợ chủ uống vậy?”
Khẩu vị của hai người họ không giống nhau.
Cậu chủ không thích đồ ngọt nhưng mợ chủ lại rất thích.
“Cho mợ chủ của má đó.”
Mộ Diệc Thần không giấu giếm.
Má Lưu nghe xong thì nhanh chóng đưa ba ngón tay lên.
Bà Mộ ngồi ở ghế sô pha nghe thấy âm thanh từ nhà bếp truyền ra thì nở nụ cười tao nhã.
Nếu không phải chính tai bà ta nghe thấy thì bà ta cũng không dám tin tưởng đứa con trai quý hóa của mình lại xuống bếp đấy.
Thật khó tin mà.
Mộ Diệc Thần bận rộn trong ánh bếp một lúc thì cuối cùng cũng làm thành công hai ly nước ép.
Nhìn thấy thành quả của mình, anh nở nụ cười mãn nguyện và nhanh chóng mang ra.
“Mẹ, cái này của mẹ.”
Anh tự hào đặt ly nước ép trước mặt bà Mộ, sau đó lại thích thú cầm lý nước ép còn lại đi lên lầu.
Bà Mộ nhìn ly nước ép đặt trên bàn và cười nói với chú Ngô: “Tôi cũng coi như được hưởng lợi từ Vũ Đồng rồi.”
Nếu như không có cô thì có lẽ cả đời này bà ta cũng không có cơ hội uống nước ép do chính tay Mộ Diệc Thần làm đâu.
Chú Ngô nở nụ cười: “Bà chủ, đây là ly nước đầu tiên cậu chủ làm cho bà đấy sao?”
Thật ra cậu chủ cũng rất hiếu thảo, nào có phải là được hưởng lợi chứ.
Bà Mộ gật gật đầu, khuôn mặt không hề tỏ vẻ khó chịu.
Bà ta lúc này thật sự cảm thấy bà ta đã tìm đúng con dâu rồi đấy.
Đổi lại ngày xưa có đánh chết bà ta cũng không tin Cas sẽ làm nước ép.
Bây giờ anh ngày càng trở nên tốt hơn.
Bà ta chờ đợi anh sẽ ngày càng tốt hơn nữa.
Bà ta mỉm cười và cầm ly nước ép lên uống một ngụm.
Mùi vị không tệ đấy.
Ngày hôm sau, lễ tình nhân.
Mới sáng sớm Tô Vũ Đồng đã đến công ty, sau khi trở về phòng làm việc sau cuộc họp thì thấy một bó hoa tươi, cô nở nụ cười đưa lên ngửi và lấy tấm thiệp trên đó xuống.
Lễ tình nhân vui vẻ!
Người điền tên là anh trai mình.
Tô Vũ Đồng nở nụ cười lấy điện thoại ra và gửi cho Cố Triều Tịch một tin nhắn âm thanh: “Cám ơn anh, bó hoa rất đẹp, vì đề bày tỏ sự cám ơn hãy cùng nhau ăn trưa đi, sẵn tiện bàn bạc về công trình của anh nữa.”
Cố Triều Tịch nhận được tin nhắn của cô, trên khuôn mặt anh ta lập tức nở ra nụ cười ma mị: “Được thôi, buổi trưa gặp.”
Tô Vũ Đồng gửi một động tác tay ok đi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô lại vùi đầu vào công việc, khoảng mười giờ thì cô thấy bụng dưới của mình hơi đau, cô nhìn lịch thì thấy không ổn lắm nên nhanh chóng bảo Tiểu Vy đi mua giúp cô một gói băng vệ sinh.
Buổi trưa, Cố Triều Tịch gọi điện thoại đến bảo với cô rằng anh ta đã đặt bàn sẵn rồi, bây giờ anh ta đang ở dưới Tô Thị và bảo cô hãy xuống đi.
Mối quan hệ giữa Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch rất tốt nên cô cũng không hề chần chừ mà lập tức đi xuống lầu.