Tô Vũ Đồng không thể ngờ rằng bản thân lại quay ngược trở thành hung thủ trong chuyện này!
Cô lập tức siết chặt bàn tay, kích động giải thích: "Tôi không hề đẩy ông nội, chính Lâm Yên Nhiên đã sai người làm như vậy, ngài cảnh sát, người mà ông nên bắt là bà ta mới phải, chính là bà ta!"
Làm sao cô vừa tỉnh dậy mọi việc lại trở nên như vậy? Trong lòng Tô Vũ Đồng rất khổ sở và uất ức.
Cảnh sát thấy cô kích động như vậy thì lấy một chồng tài liệu đặt lên bàn nói: "Chúng tôi tuyệt đối không bắt nhầm người, lúc đó còn có người khác tại hiện trường, bọn họ đều làm chứng cho chuyện này, chứng cứ đều nằm ở đây, tôi khuyên cô hãy mau khai báo rõ ràng và nhận tội để hưởng sự khoan hồng của pháp luật."
Nhìn những tài liệu được gọi là bằng chứng kia, Tô Vũ Đồng vừa tức giận vừa oan ức, cô không ngờ rằng những người vệ sĩ đó lại làm giả chứng cứ, tâm trạng cô ngày càng trở nên kích động, hai tay cô không ngừng đập bàn thể hiện nỗi oan khuất của mình, "Không phải tôi, thật sự không phải tôi, ngài cảnh sát xin hãy tin tôi, xin ông hãy tin tôi!"
Thấy bộ dạng hoàn toàn mất đi lý trí của cô, cảnh sát đồng cảm lắc đầu rồi quay người nói với đồng nghiệp: "Cô ấy còn nhỏ như vậy đã mắc phải căn bệnh này, thật sự đáng thương.
Với tình trạng hiện tại của cô ấy chúng ta cũng không thể hỏi được điều gì, bệnh án của cô ấy tôi đã xem rồi, bà Tô còn luôn nhấn mạnh rằng cô ấy không cố ý làm ông nội bị thương, bà ấy còn đặc biệt xin với cục trưởng để đưa bác sĩ của bệnh viện tâm thần lớn nhất Giang Thành đến đây.
Vì lý do an toàn cậu đi mời vị bác sĩ đó đến đây giám định một chút rồi mới suy xét bước tiếp theo nên xử lý như thế nào."
Lời nói của cảnh sát khiến cho tim của Tô Vũ Đồng nảy lên một nhịp, cô ngừng đập bàn, hai tay bấu chặt vào cạnh bàn.
Bác sĩ khoa thần kinh!
Lâm Yên Nhiên, bà quả thật lợi hại!
Năm cô học cấp ba, để ức hiếp cô Tô Vũ Nồng đã ngụy tạo một hồ sơ bệnh án khiến cho ba năm học cấp ba của cô không có một người bạn nào, đi đâu cũng bị mọi người ghét bỏ, dị nghị.
Bây giờ bọn họ lại dám giở trò cũ!
Thật sự quá ác độc!
Cô không thể ngồi yên chờ bị ức hiếp, cô bắt buộc phải tự cứu lấy bản thân mình.
Bây giờ cô chỉ có thể lấy những gì đã xảy ra trên cơ thể mình để chứng minh, chỉ cần có dính líu tới Mộ Diệc Thần thì cô tin rằng Lâm Yên Nhiên không thể một tay che cả bầu trời như vậy nữa.
Tô Vũ Đồng nắm chặt sợi dây cuối cùng có thể cứu được cuộc đời mình, cô vội vàng nói với cảnh sát: "Ngài cảnh sát, tôi muốn báo án, tôi muốn tố cáo Lâm Yên Nhiên tội cố ý ngây thương tích cho người khác! Tôi còn muốn tố cáo Mộ Diệc Thần của tập đoàn Hoa Thành!"
Cảnh sát nghe thấy đột nhiên Tô Vũ Đồng lại nhắc tới một người không liên quan đến vụ án là cậu chủ của tập đoàn Hoa Thành thì trong lòng thầm than thở, bệnh của cô bé này quả thực không nhẹ chút nào, sau đó cảnh sát cũng rất kiên nhẫn nói với cô: "Tô Vũ Đồng, cô đừng kích động, hãy kìm chế tốt tâm trạng của mình, chúng ta sẽ giải quyết từng việc một, cô hãy khai báo rõ ràng về việc liên quan đến vụ án của mình trước.
Tô Vũ Đồng nghe xong lời nói của cảnh sát thì dở khóc dở cười.
Cô không làm gì cả, bắt cô phải khai nhận cái gì đây!
Đồ đàn bà độc ác Lâm Yên Nhiên, bây giờ đến cảnh sát cũng nghĩ rằng cô bị bệnh.
Thái độ dở khóc dở cười hiện tại của Tô Vũ Đồng càng khiến cho người cảnh sát ngồi đối diện tin tưởng rằng cô đã mắc bệnh tâm thần, ông ta cũng không để ý đến cô nữa mà cúi đầu chăm chú xem hồ sơ đợi bác sĩ đến.
Sau khi bác sĩ đến cũng không hỏi gì mà đưa cho Tô Vũ Đồng một bài kiểm tra và một cây bút, sau đó khoanh tay nói, "Cô làm bài kiểm tra này đi."
Nghe thấy lời của bác sĩ, Tô Vũ Đồng bắt đầu nghiêm túc làm bài, dù thế nào thì hiện tại chỉ có cô mới là người có thể tự chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Năm đó cô đã đỗ đại học với số điểm tuyệt đối cho nên cô rất tự tin làm bài.
Chỉ cần bài kiểm tra này có thể chứng minh cô không bị bệnh thần kinh, cảnh sát nhất định sẽ tin lời cô nói. Chỉ cần cảnh sát có thể mời Mộ Diệc Thần đến đây, cô có thể khiến Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng phải chịu sự trừng phạt.
Nghĩ đến đây cô càng nghiêm túc làm bài hơn.
Thế nhưng cô mới làm được một nửa thì bài kiểm tra đã bị bác sĩ cướp mất, sau đó cô nghe bác sĩ nói với cảnh sát: "Được rồi, chính xác cô ấy bị bệnh thần kinh, anh báo cho người nhà đưa cô ấy đến bệnh viện đi."
Nghe thấy những lời nói của bác sĩ, hai tay Tô Vũ Đồng cứng đờ, cây bút cũng rơi xuống đất.
"Ha ha ha!"
Cô tức giận đến bật cười, ánh mắt tràn đầy tự giễu.
Đúng vậy, cô quá ngu ngốc!
Chứng minh cái gì chứ?
Lâm Yên Nhiên có thể tống cô vào ngục giam thì nhất định có thể đưa cô vào bệnh viện tâm thần, bà ta không mua chuộc được cảnh sát, nhưng chắc chắn mua chuộc được những bác sĩ vô đạo đức, thật nực cười bản thân cô vừa rồi còn ngây thơ mà nghiêm túc làm bài kiểm tra.
Đúng là ngu ngốc!