Kỹ thuật nói dối không chớp mắt của Lâm Yên Nhiên rất thâm hậu, cho nên anh Huy nhìn bà ta một hồi, thấy bà ta không có gì khác thường, lúc này mới tin bà ta, nói:
-Đi theo anh!
Sau đó dẫn Lâm Yên Nhiên xuống tầng, lái chiếc mô tô truy đuổi.
50 triệu đô không phải là con số nhỏ, giao cho mấy tên ngốc đó ông ta không yên tâm, ông ta phải tự mình đi.
Tô Vũ Đồng dẫn Niên Niên sau khi trốn khỏi nhà kho, liền lạc đường trong công trường, nhìn một mảng đen kịt trước mặt, đôi chân cô đều đang run rẩy.
Nhưng cảm nhận được hơi thở yếu ớt của đứa bé trong lòng, cô lại kiên định đứng lên, trong miệng đọc tên Niên Niên, cúi đầu chạy về phía trước.
-Tao nhìn thấy chúng nó rồi! Mau!
Okun hét lên một tiếng, đám đàn em lập tức theo sau đuổi cùng anh ta.
Tô Vũ Đồng nghe thấy âm thanh phía sau, vội vàng như sắp chết, tốc độ của đôi chân càng lúc càng nhanh.
Ngay lúc cô cách cổng công trưởng chỉ còn ba bốn mét nữa thôi, chiếc xe máy của anh Huy mang theo Lâm Yên Nhiên chặn trước đường cô đi.
Tô Vũ Đồng thấy Lâm Yên Nhiên và một người đàn ông hơn 40 tuổi, đang ngồi trên mô tô nhìn cô, lập tức quay người bỏ chạy, lúc này đám đàn em phía sau cũng đuổi kịp tới chặn cô lại.
Lâm Yên Nhiên thấy Tô Vũ Đồng bị bao vây, chế giễu nói:
-Tô Vũ Đồng, mày lại còn chạy à!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của bà ta, phẫn nộ nhìn bà ta nói:
-Lâm Yên Nhiên con rắn độc này, bà làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, lẽ nào không sợ quả báo sao?
Quả báo?
Không phải đã tới từ sớm rồi sao?
Con bà ta bị nhốt vào tù, chồng bà ta điên điên rồ rồ không biết tung tích, bây giờ bà ta còn sợ quả báo gì nữa?
Lâm Yên Nhiên cười, nhìn anh Huy nói:
-Anh Huy, anh sợ không?
Lúc trước không có anh Huy ở đó, bà ta muốn chỉnh đốn Tô Vũ Đồng thế nào thì chỉnh đốn cô thế ấy, nhưng bây giờ anh Huy ở đây, bà ta buộc phải đổi cách.
Anh Huy trừng mắt, mặt đầy hiểm ác:
-Lời này b.ố mày nghe đến phát chán rồi, cũng chưa thấy chết! Okun, mang bọn chúng về cho tao, dạy cho bọn chúng biết thế nào gọi là quy củ!
Lại còn dám chạy, thật là không biết sống chết mà!
-Vâng, đại ca.
Okun đáp, cùng mấy đàn em tóm lấy Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng không cam lòng bị bắt, nhưng cô bế Niên Niên lại không phản kháng được.
Sau khi Tô Vũ Đồng bị bắt, một tên đàn em cướp lấy Niên Niên trong lòng cô, cô ra sức ôm không nới lỏng tay, tâm trạng rất kích động mắng:
-Không được động và con tôi, lũ quỷ các người !
Tên đàn em đó không thèm đếm xỉa đến cô nói cái gì, dùng sức cướp đi, Tô Vũ Đồng hết cách, liền cắn một cái vào tay hắn ta.
-A!
Tên đàn em đau đớn kêu lớn lên, lập tức buông Niên Niên ra.
-Con đàn bà thối tha!
Okun đứng bên cạnh thấy anh em của mình bị cán, giáng một cái tát lên mặt Tô Vũ Đồng.
Cái tái này không nhẹ, trên mặt Tô Vũ Đồng lập tức đỏ ửng, cô liền căm thù nhìn Okun, trong ánh mắt là sự buốt giá thấu xương.
Okun bị cô nhìn như vậy, lòng đột nhiên chột dạ.
-Được rồi, dẫn về dạy dỗ sau!
Ở đây là cổng lớn, khu phố cũ này hiếm có người tới, nhưng tất cả vẫn phải cẩn thận, anh Huy sợ lại xảy ra rắc rối, liền hạ lệnh.
Hàng người áp giải Tô Vũ Đồng vào trong xe, trên đường Tô Vũ Đồng tiện lấy được điện thoại của một tên đàn em, âm thầm giấu trong quần của Niên Niên.
Cô vừa rồi đã nhìn rõ tên của công xưởng bỏ hoang này, cô phải truyền tin tức ra ngoài.
Điện thoại trộm tới tay, cô đã không còn kháng cự nữa, ngoan ngoãn đi theo.
Đến phân xưởng, Okun lại đánh Tô Vũ Đồng thêm mấy cái, cảnh cáo cô mấy câu sau đó nhốt cô và Niên Niên vào trong cái nhà kho nhỏ đó.
Anh Huy lần này không lên tầng ngủ, mà cùng tất cả đàn em canh giữ.
Tô Vũ Đồng lấy điện thoại từ trong quần Niên Niên ra, cô mở điện thoại lúc đang soạn tin nhắn, đột nhiên có người gọi điện tới.
Tiếng chuông reo lên, làm kinh động người bên ngoài, đám người hằng ngày ở cạnh nhau, nghe tiếng chuông đó tất nhiên biết là của ai.
Nhận thức được Tô Vũ Đồng đã trộm điện thoại, nơi này có thể đã bị bại lộ, đám người không còn bình tĩnh nữa.
Anh Huy mắng chửi tên đàn em làm mất điện thoại:
-Đồ ngu!
Sau đó hằn mặt đi vào nhà kho, một chân đạp cửa ra, con mắt đầy dữ dằn nhìn Tô Vũ Đồng:
-Nếu mày đã muốn chết, thì tao tác thành cho mày, Okun, ném bọn chúng vào hố cho tao, chôn cùng nhau!
Đám người Okun bọn họ cũng sợ bị cảnh sát nhắm vào, lập tức làm theo.
Tô Vũ Đồng và Niên Niên bị bọn họ hung hăng ném vào hố, mắt đầy tuyệt vọng.
Tên đàn em bị trộm điện thoại, mặt đầy tức giận, ra sức dùng xẻng lấp đất lên người bọn họ.
Tô Vũ Đồng vẫn đỡ Niên Niên lên trên, hoàn toàn không màng đến việc đất đã lấp đến đùi cô.
Tuy Tô Vũ Đồng bị chôn sống không nằm trong kế hoạch của Lâm Yên Nhiên, nhưng nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đáy mắt cô, trong lòng bà ta vô cùng sung sướng.
Cô chết như vậy, hình như cũng không tệ!
Anh Huy thấy mấy tên đàn em lấp đất đến eo Tô Vũ Đồng, rời mắt sang nhìn Lâm Yên Nhiên nói:
-Em lên tầng lấy áo khoác và ví của anh xuống đây, bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây!
-Vâng.
Lâm Yên Nhiên không dám không nghe lời anh Huy, lập tức vào phân xưởng.
Bà ta đến tầng 2, thì nhìn thấy có mấy chiếc xe đang chạy về phía công xưởng, trong lòng bà ta căng lên, liền thấy không ổn, vội vã lấy ví tiền của anh Huy xuống tầng, đi quanh trong phân xưởng một vòng, bà ta trèo ra từ chỗ Tô Vũ Đồng bỏ trốn.
Bây giờ Tô Vũ Đồng bị chôn sống rồi, mối thù của bà ta cũng báo xong, anh Huy vốn không phải người tốt, bà ta không cần phải thông báo cho ông ta, bà ta tìm chỗ trốn tránh đầu sóng ngọn gió, bản thân an toàn là được.
Lúc này đám người anh Huy còn chưa biết đã bị bao vây rồi, tiếp tục lấp đất.
Đất đã lấp đến vai của Tô Vũ Đồng, cô không còn sức lực để đỡ Niên Niên lên cao nữa, trong lòng đầy đau thương, nhìn Niên Niên nước mắt cứ rơi mãi.
Vào khoảnh khắc cô vô cùng tuyệt vọng, tưởng rằng bản thân và Niên Niên phải chết ở trong công xưởng bỏ hoang này, thì mất chiếc xe xông vào.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy Tô Vũ Đồng và Niên Niên bị chôn, giận dữ bùng nổ tức thì, ánh mắt phút chốc sắc lạnh như lưỡi dao, hướng về phía đám người anh Huy hung tợn xông đến.
Cố Triều Tịch xuống xe sau, nhìn thấy tình cảnh của Tô Vũ Đồng phản ứng cũng không đỡ hơn Mộ Diệc Thần bao nhiêu, lập tức chạy tới.
Người đi theo thấy sếp động thủ rồi, liền động chân động tay theo, biết rằng kẻ phải đối phó là tội phạm, bọn họ đều tiến lên nổ súng trong tay.
Anh Huy dẫn theo năm sáu đàn em, bây giờ nhìn thấy mấy chục người cầm súng xông về phía bọn chúng, ông ta sợ vội vã rút súng ra bắn loạn lên mất phát, sau đó liền chạy.
Mấy đàn em ngoại quốc kia thấy vậy, cũng theo ông ta vừa chạy vừa nổ súng.
Mộ Diệc Thần tránh được mấy phát đạn, đầu lông mày cau lại cay nghiệt ra lệnh cho Tiểu Dương:
-Một tên cũng không được bỏ qua, đào một cái hố sâu hơn! Tôi không muốn bọn chúng nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Nói xong, anh liền xông về phía Tô Vũ Đồng và Mộ Niên.
Tô Vũ Đồng nghe thất thấy tiếng súng, nhìn thấy Mộ Diệc Thần không màng nguy hiểm lao tới, trái tim tuyệt vọng liền đập lên dữ dội, nước mắt lại lần nữa trào ra.
Mộ Diệc Thần đến bên hố nhìn thấy Tô Vũ Đồng đang rơi nước mắt, trái tim lập tức đau đớn, khàn giọng nói với cô:
-Ngoan, không sao đừng sợ, anh cứu hai người ra.
Anh sợ dùng xẻng đào đất sẽ làm bị thương hai mẹ con họ, nên lập tức cúi xuống dùng tay đào.