Tô Vũ Đồng nhớ đến trước kia bọn họ cùng ngồi máy bay, lúc đó Mộ Diệc Thần còn ngồi cùng Châu Lệ Đồng, cùng đút bít tết cho nhau âu yếm trước mặt cô, lại nhìn lại hiện giờ, cô bỗng mỉm cười.
Có một cảm giác mọi sự đều có thể thay đổi một cách mạnh mẽ.
Mộ Diệc Thần thấy cô đang ăn cơm, bất giác lại mỉm cười, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn cô cười:
-Nghĩ đến điều gì mà vui vậy?
Tô Vũ Đồng đâu thể nói cho anh chuyện vừa rồi cô nghĩ tới, cười nhẹ lắc đầy:
-Không có gì.
Cô không muốn nhắc đến Châu Lệ Đồng lúc này, quá phá không khí.
Loại phụ nữ dơ bẩn đó, nhắc tới cô liền chán ghét.
Nếu có thể lựa chọn, thực sự là cả đời cũng không muốn quen biết loại người đó.
Mộ Diệc Thần thấy cô không nói, nụ cười trên khóe môi liền nhạt đi, ánh mắt trở nên tối hơn, trong lòng thầm nghĩ, cô không phải là nhớ tới Cố Triều Tịch đấy chứ?
Mỗi lần anh thấy bọn họ ở cạnh nhau, bọn họ đều cười vui vẻ như vậy.
Nhìn lại chính mình, Vũ Đồng dường như có oán giận vô cực với anh.
Tô Vũ Đồng không hề để ý đến Mộ Diệc Thần, cúi đầu chăm chú ăn cơm, thỉnh thoảng nói đôi câu với Niên Niên.
Ăn xong bữa trưa, Niên Niên muốn đi ngủ, Tô Vũ Đồng liền ôm cậu bé suốt.
Trong lòng Mộ Diệc Thần có khúc mắc, cho nên không nói chuyện nữa, ngồi đối diện với Tô Vũ Đồng im lặng nhìn cô.
Ánh mắt anh giống như một một cái cuốc, đào bới trá tim Tô Vũ Đồng từng chút từng chút một.
Khiến cô rất mất tự nhiên, thậm chí có chút hoảng loạn, cô nhíu mày nhìn thẳng vào anh, hỏi:
-Mộ Diệc Thần, anh nhìn em chằm chằm như vậy, không mệt sao?
Trên mặt cô có hoa hay có cỏ gì à?
Anh lại nhìn cô không chớp mắt như vậy.
Nghe thấy lời của cô, Mộ Diệc Thần không động đậy, con mắt lạnh lùng vẫn nhìn sâu vào cô, nói một câu không mặn không nhạt:
-Không mệt.
Chỉ cần người trước mắt là cô, cho dù nhìn cả đời anh cũng không thấy mệt.
Ngược lại cô hỏi anh như vậy, là không thích anh nhìn cô, hay là còn nguyên nhân khác?
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, phút chốc cạn lời, nhắm mắt cứng nhắc dựa vào ghế.
Mộ Diệc Thần thấy cô nhắm mắt, ánh mắt tối sầm đi.
Bây giờ ngay cả nói chuyện với anh cô cũng không muốn sao?
Tô Vũ Đồng nhắm mắt vốn là vì không muốn đối diện với Mộ Diệc Thần, nhưng không ngờ là lại ngủ thật.
Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô, đứng dậy hạ ghế của Niên Niên thẳng xuống, dùng chăn đắp xong, lại quay người giúp Tô Vũ Đồng chỉnh ghế đắp chăn.
Nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của cô, anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng lạ giúp cô gạt những sợi tóc rối trước trán.
Trải qua hai mươi mấy giờ bay, 10 giờ tối bọn họ hạ cánh đến nơi.
Bởi vì Mộ Diệc Thần ở Mỹ cũng có làm ăn, cho nên vừa ra khỏi sân bay, liền có xe chuyên dụng tới đón.
Bệnh viện Saint Peter ở Mỹ.
Tô Chính trông thấy Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần dẫn Niên Niên tới thăm ông, liền vô cùng kích động, giọng nói hơi run gọi hai chữ:
-Vũ Đồng!
Qua một năm rưỡi chữa trị, ông đã hồi phục một chút, hiện giờ tay và cơ thể tuy vẫn không phải quá linh hoạt, nhưng căn bản có thể chầm chậm mở miệng nói chuyện được rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy ông nội có thể nói chuyện, nước mắt xúc động rơi xuống, gọi một tiếng:
-Ông nội!
Thực sự quá là không dễ dàng.
Cô tưởng cả đời này cô cũng không nghe được ông nội mở miệng gọi tên cô nữa rồi.
Không ngờ ông có thể nói chuyện rồi.
Tâm trạng Tô Vũ Đồng lúc này không thể dùng từ ngữ nào diễn đạt được.
Đây đều là công lao của mẹ chồng, công lao của nhà họ Mộ.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy Tô Vũ Đồng vui mừng như vậy, tâm trạng cũng dần dần trở nên tốt hơn, nhìn Tô Chính cũng gọi một tiếng:
-Ông nội.
Niên Niên nhìn thấy bộ mẹ đều gọi rồi, cậu bé lập tức ngoan ngoãn đi đến trước mặt Tô Chính kêu một tiếng:
-Cụ ngoại.
-Ơi, ơi!
Tô Chính lúc này sớm đã giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào đáp lại hai tiếng liên tiếp.
Một năm rưỡi này, ông cố gắng phối hợp cũng bác sĩ, chính là muốn nhanh khỏi lại hơn chút, có thể nói chuyện bình thường với bọn họ.
Sự thực chứng minh nỗ lực của ông không hề uổng phí, tất cả nỗi khổ từng trải qua đều xứng đáng.
Cái cảm giác có thể trực tiếp gọi được tên của Vũ Đồng đó, thực sự quá tốt rồi.
Tô Vũ Đồng nhìn ông nội rơi nước mắt, trong lòng vừa vui sướng vừa chua xót, liền cười đi đến giúp ông xoa:
-Ông nội, đều tại con không tốt, làm cho ông khóc rồi.
Tô Chính cười cố gắng nói hai chữ:
-Vui mà!
Ý tứ rất rõ ràng, nước mắt của ông là vui mừng mà ra, không phải đau lòng.
Tô Vũ Đồng tất nhiên hiểu được ý ông, giúp ông lau nước mắt.
Niên Niên đứng bên cạnh, chớp đôi mắt to vừa cười vừa nói:
-Cụ ơi, con biết cụ thế này gọi là vui đến phát khóc đúng không ạ?
Đứa trẻ nhỏ thông minh tinh nghịch, làm cho Tô Chính cười thành tiếng:
-Niên Niên thông minh quá.
Niên Niên được khen mặt mày cười càng ngày càng xinh xắn:
-Cụ quá lời rồi ạ.
Tô Vũ Đồng thấy ông nội và Niên Niên nói chuyện, liền nhìn sang thấy Vương bên cạnh, lấy một chiếc lì xì bên trong là chi phiếu từ trong túi xách ra, nói:
-Thầy Vương, hơn một năm nay ông khổ nhiều rồi, ngày mai là giao thừa, đây là chút thành ý cảm ơn của tôi, mong ông nhận lấy.
Thầy Vương cười thật thà:
-Cô Tô, cô khách sáo quá rồi, năm ngoái tặng năm nay cũng tặng, tôi thật ngại quá, tôi lại chẳng phải chăm sóc không công gì cho chủ tịch, mỗi tháng cô đều phát lương cho tôi, lì xì này vẫn nên thu lại đi.
Năm ngoái?
Năm ngoái cô căn bản không đưa lì xì cho thầy Vương, biết ông nội ở đây cũng chỉ có mẹ chồng và Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng lập tức đưa ánh mắt nhìn sang Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần thấy cô nhìn mình liền biết cô đang nghĩ gì, cười nhẹ cũng không giải thích, nói với thầy Vương:
-Năm ngoái là năm ngoái, năm nay là năm nay, ông cứ nhận đi, tình trạng này của ông nội tôi có thể vẫn còn cần ông ở đây chăm sóc.
Thực ra anh cứ cách một khoảng thời gian sẽ lén đến thăm ông nội một lần, thấy ông khỏe lên từng ngày, trong lòng cũng rất vui mừng, anh từng hỏi bác sĩ, tình trạng này của ông nội ít nhất phải cần hơn nửa năm nữa mới khỏi.
Thầy Vương biết Mộ Diệc Thần, anh là sếp lớn, nghe anh nói như vậy, cười gật gật đầu, sau đó nói với Tô Vũ Đồng một câu:
-Vậy cảm ơn cô Tô nhé.
Tô Vũ Đồng thấy thầy Vương nhận lấy, cười nói:
-Không cần khách sáo, tôi cho ông nghỉ ba ngày, thời gian nghỉ ông nội sẽ do tôi chăm sóc, ông có thể nghỉ ngơi cho khỏe.
Thầy Vương là người cần mẫn, ông chăm sóc cho ông nội tốt như vậy, cô cảm ơn ông từ trong lòng, ông vất vả hơn một năm rồi, nên để ông nghỉ ngơi mấy ngày.
Thầy Vương nghe vậy, liền lắc đầu, vội vã nói:
-Không được không được, như vậy sao có thể chứ, tôi và chủ tịch sớm tối ở cùng nhau, tất cả những gì của ông ấy tôi là người hiểu nhất, mọi người thăm xong thì về đi mai lại tới, tôi vẫn ở đây chăm sóc mới yên tâm được.
-Ở... lại.
Ông nội Tô nhìn Tô Vũ Đồng, dùng ta chỉ vào thầy Vương.
Bọn họ không những là quan hệ chủ và người làm, mà còn là bạn thân, ông hiểu thầy Vương, tiếng nước ngoài chri nói được mấy câu, ra ngoài cũng không biết nên đi đâu, còn không bằng ở lại bệnh viện ở cùng ông.
Bọn họ cùng nhau chơi cờ tướng, cùng nghe bình sách, thoải mái biết bao.