Theo bên cạnh anh vẫn là Châu Lệ Đồng.
Mấy ngày không gặp, Châu Lệ Đồng càng xinh đẹp hơn, cả người rạng rỡ tươi tắn, sắc mặt rất tốt, vừa nhìn liền biết là được nhuốm màu tình yêu rồi.
Bộ dạng này của cô ta chắc là xuân phong đắc ý mã đề tật, nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng* rồi?
(*Câu đầu tiên là của Mạnh Giao, có ý đường làm quan đang mở rộng.
Câu thứ hai là một câu nói của cổ nhân, ý nói người gặp chuyện vui tinh thần sẽ sảng khoái.)
Xem ra mấy ngày nay, cô ta và Mộ Diệc Thần sống rất tươi đẹp.
Châu Lệ Đồng nhìn thấy Tô Vũ Đồng u tối, mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:
-Vũ Đồng, cô muốn ra ngoài sao?
Nếu không phải Tô Vũ Đồng sớm biết bộ mặt thật của cô ta, chỉ sợ sẽ bị dáng vẻ thân thiện này của cô ta đánh lừa.
Cô không định để ý đến đóa cà độc dược nhìn tưởng đẹp đẽ, nhưng lại cực độc này, nên nhấc chân đi.
Mấy ngày không chạm mặt, Mộ Diệc Thần thấy cô không thèm nhìn mình một cái, đôi mắt nâu lóe sáng, lạnh giọng nói:
-Điếc rồi à? Đồng Đồng hỏi cô đấy!
Cô lại không thèm nhìn anh đến mức như vậy!
Người phụ nữ đáng chết, lòng cô sao lại ác như vậy!
Anh tưởng anh đưa Đồng Đồng ra ngoài thử vai mấy ngày, cô sẽ nhớ anh?
Tô Vũ Đồng nào có biết mấy ngày nay anh và Châu Lệ Đồng đi đâu, nghe thấy câu nói làm người khác tổn thương này của anh, trong lòng phút chốc cảm thấy thê lương.
Anh để ý cô ta như vậy, cớ gì cứ giữ tôi lại.
Cô ngừng bước, quay người lại, ánh mắt trông rỗng nhìn anh:
-Anh Mộ, anh muốn tôi trả lời thế nào? Tôi muốn ra ngoài, điều này không phải rõ ràng rồi à?
Giọng điệu của cô xa cách vô cùng.
Khiến trái tim Mộ Diệc Thần nghẹn đắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, hận không thể khoét một lỗ trên người cô.
Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần lên tiếng vì mình mà dạy dỗ Tô Vũ Đồng, trong lòng mừng rỡ nở hoa, thấy anh bị Tô Vũ Đồng chọc tức, liền hiểu lòng người nói:
-Lucas, đều tại em không tốt, em không nên nhiều lời, anh tuyệt đối đừng giận Vũ Đồng, sau này em không hỏi nữa.
Tô Vũ Đồng thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của Châu Lệ Đồng, khóe miệng nhếch lên nét chế giễu.
Ngụy bạch liên, giả thánh mẫu, kỹ nữ trà xanh*!
(*Đều là những từ chỉ loại người giả tạo, thảo mai bên ngoài ngọt ngào bên trong thâm độc.)
Mộ Diệc Thần anh mù rồi sao?
Mộ Diệc Thần thấy điệu cười trên khóe miệng cô, lòng chợt thắt lại, một cảm giác đau nhói đè lên.
Không muốn tiếp tục ở lại, anh nói với Châu Lệ Đồng:
-Đồng Đồng, đây không phải lỗi của em, có người không biết tốt xấu, chúng ta vào thôi.
-Nhưng...
Châu Lệ Đồng còn muốn nói gì đó, Mộ Diệc Thần đưa tay kéo cô ta vào trong.
-Ha!
Tô Vũ Đồng cười, nụ cười vô cùng thảm thương.
Trái tim đông lạnh như băng, bị chiếc búa đập nát thành từng mảnh vụn.
Mộ Diệc Thần anh dùng thủ đoạn giam lỏng tôi, chính là để tôi nhìn hai người âu yếm với nhau, là khán giả của hai người sao?
Anh thật tàn nhẫn!
Tô Vũ Đồng lúc này không muốn tiếp tục ở lại trong căn phòng này chút nào, đi thẳng ra ngoài cổng.
Không biết đi bao lâu, cô đến bên ngoài một căn biệt thự gần hồ.
Chỗ này không có người ở, nhưng phong cảnh rất đẹp, yên tĩnh cách biệt, có thể khiến tâm trạng phiền muộn của người ta trở nên bình lặng.
Cô thích nơi nay, vậy nên đẩy cửa đi vào.
Căn biệt thự này so với căn của Mộ Diệc Thần nhỏ hơn chút, nhưng hoa cỏ bên trong là thứ ở chỗ Mộ Diệc Thần không có.
Cô cực kỳ thích, vậy nên nhìn hết xung quanh.
Trời dần dần tối, trong màn đêm tĩnh lặng buông xuống không có ánh trăng sao, cô ngồi dưới giàn hoa trong vườn, ngây ngốc nhìn hồ nước cách đó không xa.
Ngồi rất lâu, đến khi trời nổi chớp, cô mới định thần lại.
Mưa cứ như vậy bay lất phất xuống, màn mưa che phủ cả giàn hoa, nhiệt độ hạ xuống, cô rùng mình vì lạnh, ôm chặt lấy đôi vai của mình.
Cơn mưa này cũng không biết bao giờ mới tạnh, nghĩ đến bản thân đến cả người đưa ô cũng không có, lòng cô có chút bi thương.
Đợi thôi, đợi mưa tạnh cô lại đi.
Mộ Diệc Thần vẫn chưa ngủ, cửa phòng hơi hé, đôi tai luôn nghe ngóng động tĩnh phòng bên cạnh.
Từ khi Tô Vũ Đồng vào ở, anh liền chuyển đến sát phòng cô.
Nghe ngóng rất lâu, không đợi được tiếng động Tô Vũ Đồng quay về, mà đợi đến khi mưa lớn.
Nghe âm thanh mưa gió sấm chớp bên ngoài đan xen nhau bên ngoài, anh vô cùng sốt ruột.
Cúi đầu xem chiếc đồng hồ kim cương đắt giá trên tay, đã sắp 11 giờ rồi.
Người phụ nữ đáng chết đó, cô ấy lại còn chưa quay về.
Anh đã dặn bảo vệ, không có sự cho phép của anh không được để cô ra khỏi khuôn viên Đế Cảnh một bước, cô chết ở đâu rồi?
Lẽ nào chỗ lớn bằng cái mắt muỗi thế này, cô ấy còn lạc đường được sao?
Đợi đã, hình như cô ấy sợ tối!
Mộ Diệc Thần nhận thức được điều này, không thể ngồi thêm nữa, đứng dậy bước lớn ra khỏi phòng.
Anh nghe động tĩnh ở cửa phòng Tô Vũ Đồng, Châu Lệ Đồng cũng đang nghe bên anh, nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô ta lập tức mở cửa ra ngoài, giả bộ vô tình gặp anh, trong ánh mắt mang chút ngạc nhiên:
-Lucas, muộn vậy rồi, anh đi đâu ấy, bên ngoài đang mưa đó.
Mộ Diệc Thần thấy cô ta mặc đồ ngủ mỏng tanh, cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như trùng hợp:
-Anh có chút chuyện phải ra người xử lý, tối nay hơi lạnh, em mau quay về ngủ đi, đừng để bị lạnh.
Cô ta đã thử vai thành công, anh không muốn cô ta bị ốm để lỡ thời gian vào đoàn.
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời nói quan tâm của anh, cười ngọt ngào:
-Được, vậy anh lái xe cẩn thận chút.
-Ừm!
Mộ Diệc Thần gật đầu, đi thẳng đến cầu thang.
Thấy anh đi xa, Châu Lệ Đồng nhìn cánh cửa đóng chặt phòng Tô Vũ Đồng, sau đó quay lại phòng mình.
Cô ta luôn để ý đến phòng của Mộ Diệc Thần, hoàn toàn không biết Tô Vũ Đồng chưa về.
Chỉ cần Mộ Diệc Thần không vào phòng Tô Vũ Đồng, anh muốn đi đâu cũng được.
Bên ngoài mưa lớn, Mộ Diệc Thần chắc chắn sẽ không ngốc đến mức chạy loạn khắp nơi tìm, anh đi thẳng đến phòng quản lý, kiểm tra camera xung quanh cổng nhà.
Sau đó nhanh chóng lần theo con đường Tô Vũ Đồng rời đi, đến khi thấy cô vào một căn biệt thự không có người ở bờ hồ.
Biết cô ở đâu, anh không để lỡ một giây, chạy thẳng xe tới đó.
Tô Vũ Đồng không ngờ mưa càng ngày càng lớn, giàn hoa đã bắt đầu nhỏ nước xuống rồi, trên người cô chỉ mặt một chiếc váy dài đến đầu gối, không có thứ gì có thể che chắn, không có cách nào, cô đành không ngừng chuyển chỗ.
Ở đây nhỏ nước cô đổi góc khác, cứ vậy đổi liên tục.
-Uỳnh!
Trên rời giáng xuống một tia sét, đánh thẳng xuống cột biến áp ở đằng xa, phút chốc ánh đèn xung quanh biệt thự đều vụt tắt.
Rơi vào bóng tối, Tô Vũ Đồng sợ hãi, tay chây hoảng loạn lấy điện thoại của mình, mở đèn pin.
Ánh đèn yếu ớt miễn cưỡng xua đi nỗi sợ của cô.
Xung quanh vừa tối vừa lạnh, còn thường xuyên có tiếng sấm dạo người, Tô Vũ Đồng trốn trong giàn hoa, cũng không dám đi.
-Tí tách!
Lúc này dàn hoa trên đỉnh đầu lại nhỏ nước mưa xuống, đập thẳng lên điện thoại cô, cô vội vã dùng tay lau đi.
Vừa lau, không cẩn thận thoát khỏi chế độ đèn pin, vừa đúng lúc một ánh sét giáng xuống, cô giật mình tay run run, điện thoại rơi xuống đất.
Trước mắt lại là mảnh tối đen kít, cô sợ đến đờ đẫn, toàn thân bắt đầu run rẩy, chầm chậm ngồi thụp xuống, dựa vào góc giàn hoa.
Lúc này cô chỉ muốn tìm một góc an toàn nhất, căn bản mặc kệ chỗ đó có nhỏ nước hay không.
Cô ngồi xổm như vậy trong góc, ôm lấy đầu không động đậy.
Mộ Diệc Thần đến biệt thự gần hồ, tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy điện thoại cô dưới giàn hoa, khi tìm thấy cô, toàn thân cô ướt sũng, mặt đỏ ửng là người ta giật mình, môi tái nhợt.
-Vũ Đồng!
Anh thương xót ôm lấy cô, gọi tên cô.