Đối với loại người cặn bã như này cô trước giờ chưa từng nhẹ tay.
Chỉ hận trước mắt chỉ có hai chiếc giày, nếu không chắc chắn đánh cho mặt hắn ta nát bươm rồi.
Loại người như hắn ta sao xứng có có mặt mũi chứ!
Mộ Diệc Thần nghe thấy bốn chữ dở trò lưu manh, con mắt phút chốc tối đi, nhìn Hồ Nhất Minh ra lệnh:
-Lấy điện thoại!
Khí thế củ Mộ Diệc Thần mạnh mẽ, Hò Nhất Minh vốn không dám chống đối, ngoan ngoãn lất điện thoại của mình ra giao cho Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần nhận lấy, không thèm nhìn lấy một cái liền đập điện thoại xuống dưới đất, còn nhấc chân giẫm thật mạnh bạo lên đó.
-Sếp Mộ! Anh như vậy có ý gì?
Tuy Hồ Nhất Minh sợ Mộ Diệc Thần, nhưng càng thích thể diện hơn, anh đập điện thoại của hắn như vậy trước mặt đàn em, còn dùng châm giẫm, lúc này hắn chỉ cảm thấy mặt mày nóng bỏng, không có lỗ mà chui.
Tuy hắn không có tiền có thế như Mộ Diệc Thần, nhưng ở Giang Thành tốt xấu gì cũng là người có máu mặt, nếu hắn không lên tiếng, sau này sao có thể dẫn đàn em lăn lộn trong giới xã hội đen nữa.
Có ai còn kính phục hắn!
Ánh mắt Mộ Diệc Thần không mang chút dao động, biểu cảm lạnh nhạt như Diêm Vương địa ngục, sự buốt giá toát ra từ trong xương cốt, Hồ Nhất Minh đông cứng rung rẩy.
Thấy hắn nhát gan, Mộ Diệc Thần không có chút ý nghĩ bỏ qua cho hắn, cầm điện thoại gọi đi.
Nhanh chóng, Tiểu Dương dẫn một đội vệ sĩ xuất hiện, đồng thanh kính cẩn gọi một tiếng:
-Sếp Mộ.
-Sáng mai, tôi không muốn thấy còn có sự tồn tại của công ty Hồ Thị này nữa!
Mộ Diệc Thần lạnh lùng tựa đế vương cao quý như vậy, một câu nói đã phán cho Hồ Thị tội chết.
Hồ Nhất Minh hoảng loạn, mặt biến sắc.
Hắn biết bản thân lần này đã gây họa lớn rồi, vội vã cúi người với Mộ Diệc Thần nhận lỗi:
-Sếp Mộ, tôi sai rồi, mong anh nể tình tôi trẻ người non dạ không hiểu chuyện, xin cho Hồ Thị một con đường sống!
Nếu Hồ Thị phá sản, vậy thì cả nhà bọ họ sống sao?
Lúc này hắn ta thật hối hận.
Hắn yên lành trên gái làm gì, yên lành chọc vào Mộ Diệc Thần làm gì!
-Mượn cớ trẻ người non dạ không hiểu chuyện!
Mộ Diệc Thần gay gắt nói.
Hồ Nhất Minh ngẩng đầu:
-Sếp Mộ, bất kỳ ai cũng đều có một cơ hội được tha thứ, bố tôi luôn hợp tác cùng Hoa Thành, anh thực sự vì một người phụ nữ xa lạ, dồn chúng tôi vào chỗ chết sao?
Lúc này sao hắn ta cảm thấy mình thật oan ức.
Mộ Diệc Thần cao ngạo, lạnh lùng liếc nhìn hắn, nghiêm giọng nói:
-Mở to mắt chó của mày nhìn cho rõ, cô ấy là người phụ nữ của tao, từ cái lúc mày có ý động vào cô ấy, Hồ Thị đã không còn cơ hội nữa rồi!
Tô Vũ Đồng chính là giới hạn của anh, đừng nói một cơ hội, nửa cơ hội cũng không có.
Hồ Nhất Minh, mày chẳng oan chút nào!
-Cái gì, cô ta....
Lại chính là người phụ nữ của Mộ Diệc Thần.
Hồ Nhất Nhiên liền sợ hãi đến đần người .
Mộ Diệc Thần thu lại ánh mắt, ra lệnh cho Tiểu Dương:
-Ở đây cậu xử lý đi!
Nói xong, kéo tay Tô Vũ Đồng đi.
Tô Vũ Đồng muốn rút tay ra, nhưng không thể rút được, chỉ có thể bị anh ép lôi đi.
Nhìn thấy hình bóng của bọn họ đi xa, mặt Hồ Nhất Minh tuyệt vọng.
Tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi!
Tiểu Dương nhanh nhẹn dẫn người đi, trên hành long chỉ còn lại Cung Thiếu Dương và hai kẻ say xỉn.
Anh mỗi tay đỡ một người, bất lực đến cực điểm.
Mộ Diệc Thần này cũng không bảo Tiểu Dương để lại người cho anh, một mình anh đi hai người họ về nhà thế nào đây.
Đúng lúc anh đang đau đầu, Trần Nghiên Nghiên đi tới.
Cô thấy Cung Thiếu Dương đỡ Thôi Chân Hy và Cung Thiếu Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đi tới đỡ giúp Chân Hy.
-Thiếu Dương, Vũ Đồng đâu?
Trần Nghiên Nghiên hỏi.
Cô ấy và Chân Hy ở cùng nhau, sao không thấy cô ấy?
-Được Mộ Diệc Thần đưa đi rồi.
Cung Thiếu Dương trả lời thành thật, không định che giấu.
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe, lập tức kích động:
-Sao anh có thể để tên khốn nạn Mộ Diệc Thần đưa Vũ Đồng đi chứ!
Anh ta làm tổn thương Tô Vũ Đồng thế nào, lẽ nào Cung Thiếu Dương không biết sao?
Sao có thể để mặc anh ta đưa Vũ Đồng đi?
Nghiên Nghiên giận đùng đùng nhìn Cung Thiếu Dương, ánh mắt ngập tràn sự bất mãn.
Cung Thiếu Dương nói:
-Bọn họ dù sao cũng là vợ chồng, chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn họ, đi thôi, đưa hai người này về nhà anh trước đã.
Mộ Diệc Thần dù sao cũng là anh em tốt của anh, hơn nữa lời anh ấy nói trong phòng riêng, anh đều nghe thấy cả rồi, anh biết trong lòng anh ấy có Tô Vũ Đồng.
Chuyện bọn họ vẫn phải giải quyết, không phải chia tay thì là làm lành, đây là quy luật bắt buộc, không ai có thể quyết định thay bọn họ, cho nên anh không hy vọng Nghiên Nghiên đi quấy rầy.
Trần Nghiên Nghiên tức giận thì tức giận, nhưng lời Cung Thiếu Dương nói rất có lý, cô không thể phản bác chỉ đành làm theo lời anh nói.
Tô Vũ Đồng bị Mộ Diệc Thần kéo thẳng vào xe của mình, Tô Vũ Đồng không muốn ở cùng anh, quay người muốn xuống xe, nhưng lại bị anh ấn khóa cửa.
Tô Vũ Đông không xuống được, giận dữ trừng mắt nhìn Mộ Diệc Thần:
-Thả tôi đi!
Anh nhốt cô làm gì?
Lẽ nào lời nói ngày hôm đó còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tại sao anh lại đến làm phiền?
-Không thả!
Mộ Diệc Thần uống hơi nhiều, liếc thấy Tô Vũ Đồng trợn trừng mắt nhìn mình, nắm lấy cổ tay cô.
Nghĩ đến ngoài Cố Triều Tịch ra, còn có người khác ham muốn cô, trong lòng anh chứa nghẹn sự hoảng loạn.
Cô là của một mình anh, không có phép người khác ham muốn.
Anh dùng lực quá mạnh để nắm, Tô Vũ Đồng đau cau mày, oán giận nói:
-Tôi nói lại lẫn nữa, thả tôi ra!
Bọn họ chỉ là vợ chồng hợp đồng vốn nên nhanh cưới nhanh chia tay, bây giờ cô đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt tình cảm với anh, không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng nữa.
-Không thả!
Mộ Diệc Thần vẫn nói hai chữ này, nói rồi kéo Tô Vũ Đồng vào lòng, cúi đầu hôn.
Tô Vũ Đồng thấy anh muốn động vào mình, phẫn uất gào lên:
-Mộ Diệc Thần, anh nhìn rõ đi, tôi là Tô Vũ Đồng, không phải Châu Lệ Đồng của anh! Anh nhìn rõ cho tôi!
Cô không muốn có hành động gì thân thiết với anh nữa!
Càng không muốn trong lúc anh uống nhiều rượu, coi cô thành bất cứ người nào!
Mộ Diệc Thần không dừng lại, dùng tay thô bạo khống chế mặt của cô, tiếp túc làm chuyện vừa rồi muốn làm.
Tô Vũ Đồng bị anh cưỡng ép, trong lòng sắp ức chết rồi, cắn mạnh vào môi anh.
Còn anh dường như không biết đau, ngược lại càng thêm mạnh bạo.
Anh điên cuồng thăm dò miệng lưỡi cô, tham lam chiếm đoạt lấy hơi thở của cô, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy trời đấy xoan chuyển, Mộ Diệc Thần thuận thế hạ ghế xuống, tay theo đôi châm mò vào bên trong lớp váy.
Hơi thở của anh dần nặng nề, ánh mắt thâm sâu hút hồn.
Tô Vũ Đồng nhận thức được nguy hiểm, lập tức bắt đầu giãy dụa kịch liệt, tay chân cùng dùng đề vẩy Mộ Diệc Thần:
-Tên khốn nạn nhà anh, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh thả tôi ra!
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt phút chốc tôi lại, anh nhướn người lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ chiếm lấy cô!
Chỉ có làm như vậy, cô mới không dám nói bọn họ không có quan hệ gì nữa!
Tô Vũ Đồng sốt sắng đỏ cả mắt, điên loạn gào lên:
-Mộ Diệc Thần, đồ cầm thú, tôi hận anh!
Anh tự tay thiêu đốt tình yêu của cô dành cho anh, bây giờ lại làm chuyện này với cô!
Cô này của cô vừa thét ra, Mộ Diệc Thần liền bất động, đờ đẫn nhìn cô.
Cô nói cô hận anh!
Hận anh!
Anh thích cô như vậy, yêu cô như vậy, cô lại hận anh!
Trái tim phút chốc như bị anh đó xe toạc ra đau đớn, đáy mắt anh bùng lên lửa giận, phẫn nộ chất vẫn:
-Em nói cho tôi, có phải em đã yêu Cố Triều Tịch rồi không?