Tô Vũ Đồng gật đầu, cũng không nói là đón ai.
Cô không muốn nói nhiều, Cố Triều Tịch cũng sẽ không tiếp tục hỏi thêm, lập tức chuyển chủ đề:
-Sô cô la tôi đưa cô có mang theo không?
Anh muốn biết cô có ăn không?
Trong đó còn có thêm a giao*.
(*A Giao trong tiếng Việt còn gọi cao/ keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc.)
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời quan tâm của anh, mỉm cười gật đầu:
-Cảm ơn sếp Cố quan tâm, tôi luôn mang theo.
Bản thân cô không muốn ngất lần nữa, cho nên mỗi ngày trước khi ra ngoài cô đều lấy hai viên sô cô la.
Nói kể cũng lạ, lúc trước cô không phải chưa từng ăn sô cô la, nhưng lại không có loại nào ngon như của Cố Triều tịch tặng.
Cố Triều Tịch nghe thấy cô nói mang theo, trong lòng rất vui sướng:
-Bạn tôi là chuyên gia làm sô cô la, mỗi lần đều mang đến tặng tôi rất nhiều, tôi không thích đồ ngọt, cô ăn hết nhớ bảo tôi, tôi tặng hết mấy hộp còn trong nhà cho cô.
Thực ra đây chỉ là cái cớ, anh không muốn trong lòng Tô Vũ Đồng có áp lực nên mới nói vậy, hộp sô cô la anh tặng là đặt riêng cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng cười, thì ra là vậy, nói:
-Được!
Vừa hay Nghiên Nghiên cũng thích ăn, sô cô la trong nhà anh để lâu cũng hết hạn, chi bằng cho bọn họ.
Thứ tốt như vậy lãng phí là phí của trời.
Thấy cô cuối cùng cũng cười thoải máu, đôi mắt đào hoa của Cố Triều Tịch lấp lánh những đốm sáng, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
-Sắp đến giờ tôi phải lên máy bay rồi, đợi tôi về cùng ăn cơm nhé, xây dựng trong tâm thương mại giai đoạn 2 cần nghiên cứu thiết kế kỹ lưỡng, đến lúc đó tôi bảo Từ Vinh đến giải thích với cô.
Đó là dự án đầu tiên cô phụ trách, anh sẽ hết lòng hỗ trợ giúp đỡ cho cô, để cô ngồi vững cái ghế tổng giám đốc Tô Thị.
-Được! Vậy về gặp.
Tô Vũ Đồng cười đáp.
Cô vốn còn định hẹn, không ngờ anh lại chủ động trước.
-Tạm biệt!
Cố Triều Tịch cười vẫy tay với cô, đi đến đường dành cho VIP.
Anh chưa đi bao xa, liền thấy Mộ Diệc Thần, anh ôm Châu Lệ Đồng đang đi về phía cửa ra.
Cố Triều Tịch hơi nhíu mày, lập tức quay người trở lại.
Trợ lý thấy anh quay đầu, vội nhắc nhở:
-Sếp Cố, anh muốn đi đâu, thời gian cất cánh sắp tới rồi.
Cố Triều Tịch lạnh lùng lườm anh:
-Bảo công ty hàng không, trì hoãn lại!
Mộ Diệc Thần dẫn Châu Lệ Đồng trở về, lại bảo Tô Vũ Đồng đi đón.
Anh không thể đi!
Trợ lý bị anh lườm như vậy, không dám nhiều lời, lập tức làm theo lời anh.
Cửa đón.
Tô Vũ Đồng nghe thấy thông báo chuyến bay từ thành phố Vân đến Giang Thành đã hạ cánh, lập tức mặt mũi hớn hở nhìn về phía lối ra.
Hai mươi mấy ngày không gặp Mộ Diệc Thần, cô thực sự rất nhớ anh.
Thời gian này anh bận như vậy, nhất định mệt lắm, lát nữa về nhà nhất định cô phải làm cho anh mấy món thật ngon.
Trong lòng tính làm cho anh những gì, đáy mặt diện lên nét cười ngọt ngào.
Nhưng một giây sau, khi cô nhìn thấy Mộ Diệc Thần ôm Châu Lệ Đồng đi ra, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng lại, trái tim rơi xuống vực sâu.
Ngôi sao nữ của công ty bị thương, thì ra là chỉ Châu Lệ Đồng sao?
Vậy mà anh lại giấu cô!
Hai mươi mấy ngay, cô giống như con ngốc mỗi ngày đền nhớ anh, mà anh lại ở bên cạnh người con gái khác!
Chả trách anh không chủ động gọi điện cho mình, chả trách mỗi lần mình gọi điện anh đều vội vội vàng vàng như vậy...
Ha ha ha!
Tô Vũ Đồng mày là đồ ngu, cực ngu!
Mày lại tưởng anh ấy thực sự bị công việc cuốn lấy.
Khi cô nở nụ cười này, Mộ Diệc Thần vừa đúng lúc phát hiện ra cô, lòng chợt căng lên, cơ thể lập tức cứng đờ.
Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Châu Lệ Đồng quay đầu nhìn, thấy Tô Vũ Đồng đứng ở nơi không xa, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, thân mật dựa vào lòng Mộ Diệc Thần.
-Mọi người xem đó không phải là ngôi sao lớn Châu Lệ Đồng sao, người ôm cô ấy hình như là Mộ Diệc Thần tổng giám đốc Hoa Thành!
Trong đám người không biết là ai hét lên câu ấy, mọi người lập tức đưa ánh mắt nhìn qua, thấy thực sự là Châu Lệ Đồng và Mộ Diệc Thần, đám người lập tức náo loạn lên, có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt lấy điện thoại ra, nhanh chóng vây xung quanh Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng.
Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần ngây ra nhìn Tô Vũ Đồng , ngay cả người vậy quanh cũng không động đậy, đáy mắt hiện lên sự ranh mãnh, giục giã nói với anh:
-Lucas, mai đưa em ra khỏi đây!
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô ta, Mộ Diệc Thần lúc này mới định thần lại.
Bộ phim mới của Châu Lệ Đồng vừa mới quay được một nửa, không thể xảy ra tin tức gì không tốt, cho nên anh lựa cọn đưa Châu Lệ Đồng nhanh chóng rời đi.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần không nói lấy một lời với mình, liền đi như vậy, trái tim như bị ai đó siết chặt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tô Vũ Đồng, mày là đứa đần, mày khóc cái gì?
Có gì đáng khóc?
Anh ấy cố tình gọi mày đến, không phải chính là muốn bảo mày, người anh ấy thích là Châu Lệ Đồng à?
Loại đàn ông lăng nhăng như vậy không đáng để mày rơi nước mắt vì anh ta, mày mau nín đi!
Nín ngay!
Tô Vũ Đồng làm khó bản thân, lập tức ngẩng đầu lên.
Cố Triều Tịch đứng cách đó không xa, trông thấy Tô Vũ Đồng cố làm ra vẻ mạnh mẽ, tay nắm chặt lan can kiểm tra an toàn của sân bay.
Theo như anh điều tra đã lâu, anh biết Tô Vũ Đồng là một người con gái rất nhiều tâm sự, nếu như lúc này anh đến an ủi cô, cô nhất định sẽ rất khó chịu, cho nên anh lựa chọn kiềm chế bản thân mình không đến làm phiền cô, lặng lẽ bảo vệ cô.
Tô Vũ Đồng nuốt tất cả nước mắt vào trong, sau đó quay người ung dung thẳng lưng bước lớn ra khỏi sân bay.
Mộ Diệc Thần, từ hôm nay trở đi chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh là anh tôi là tôi!
Tô Vũ Đồng hạ quyết tâm, phải trở về vị trí thuộc về mình.
Những gì giữa bọn họ, cô coi như là học phí.
Rời khỏi sân bay, Tô Vũ Đồng không về nhà họ Mộ, mà đến công ty.
Cô không thể để bản thân nhàn rỗi, không thể để mình đi nghĩ đến những thứ không nên nghĩ, cô chỉ muốn làm việc.
Sáng nay Tô Vũ Đồng gọi điện cho Tiểu Vy, nói cô hôm nay sẽ không đến công ty, nhưng bây giờ lại đến, không nhưng đến mà còn cướp cả công việc của mình, cô liền cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Đường Đường.
Sếp Tô của bọn họ hôm nay thật khác thường!
Thấy ánh mắt của Tiểu Vy, Đường Đường lặng lẽ mở trang mạng trên điện thoại cho cô xem.
Mấy bức hình kia chụp không rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ người trong đó là Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng.
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã biết sếp Tô của bọn họ tại sao tâm trạng lại không tốt rồi, thì ra là sếp Mộ gian díu với ngôi sao lớn!
Trời ạ, sếp Mộ sao có thể thay lòng nhanh như vậy?
Sếp Tô thật là đáng thương.
Hai người bọn họ tuy rất đồng cảm với Tô Vũ Đồng, nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ đành lặng lẽ bên cạnh cô,
Thời gian tan làm đã qua, hai người vẫn không có ý định muốn rời đi.
Tô Vũ Đồng thấy bọn họ vẫn ở đó, lập tức nhận ra hai người bọn họ có thể đã biết chuyện mình bị cắm sừng, bình tĩnh nói:
-Tôi muốn ở một mình, các cô đi đi.
Bây giờ truyền thông đã phát triển mạnh như vậy, những người vây quanh ở sân bay, nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng ở cùng nhau, chắc chắn sẽ đưa những bức hình thân mật của bọn họ lên trên mạng để gây chú ý.
Cô không cần người bên cạnh!
Từ nhỏ cô đã học cách tự chữa lành vết thương của mình, cô tin rằng cô có thể ổn trở lại.
Chẳng qua chỉ là một người đàn ông ngoại tình, cô tin mình có thể quên được anh!
Đúng, nhất định có thể!