“ Nghiên Nghiên, tôi kiếm được tiền sẽ trả cho bạn”
Lúc Trần Nghiên Nghiên thanh toán, Tô Vũ Đồng thấy tiền lương của cô ta mấy tháng đều hết rồi, trong lòng cảm thấy áy nấy. Tình bằng hữu, nhưng Nghiên Nghiên không có nghĩa vụ vì Vũ Đồng mà tiêu tiền nhiều như vậy.
Nghe được lời nói của Tô Vũ Đồng, Trần Nghiên Nghiên nóng vội, nói: “ Vũ Đồng, không sao, cô yên tâm mà mặc đi, tiền không phải của tôi, đây là thẻ của chú tôi.
Chú không có con cái gì cả và luôn coi tôi là con gái ruột của chú, năm năm trước tôi hận chú vì đã kéo tôi lại không để tôi cứu cô, nên chú đã bỏ nhà ra đi, chú sợ tôi ở bên ngoài cực khổ nên chỉ đưa cho tôi cái thẻ này.
Lần này tiêu tiền của chú, coi như là chú gửi cho cô món quà để xin lỗi. Vũ Đồng, thực sự chú của tôi cũng bị Lâm Yên Nhiên ép buộc, cô có thể tha thứ cho chú của tôi được không?
Nghiên Nghiên là người rất thẳng thắng, trong lòng có chuyện gì sẽ không kiềm nén được, cô nghĩ gì thì cô sẽ nói đó.
Cô ta biết rằng dùng hai bộ quần áo để đổi lại sự tha thứ cho những kẻ độc ác thì rất khó, nhưng mà cô ta thật sự rất muốn thay chú của mình xin lỗi Vũ Đồng.
Nghiên Nghiên nói xong, cô cẩn thận nhìn Vũ Đồng, trong ánh mắt đầy sự căm hận
Lâm Yên Nhiên là người như thế nào, trong lòng Vũ Đồng rất rõ, lúc đó nếu như tổng giám đốc Trần không đồng ý, e rằng bệnh viện thần kinh Giang Thành sẽ bị phá hủy, vì vậy cô hiểu được tâm trạng của tổng giám đốc Trần.
Nếu như đổi lại là cô ấy, đối mặt với sự suy hiểm của công ty do ông nội một tay dựng nên, e rằng cũng sẽ làm như vậy!
Không có ai là Thánh Mẫu cả, có nhiều lúc mọi người đều suy nghĩ về bản thân, đây là chuyện thường tình.
Sau khi nghĩ thông, Tô Vũ Đồng nhìn Trần Nghiên Nghiên khẽ cười , nói: “nể mặt cô, tôi miễn cưỡng nhận lời xin lỗi của anh ấy.”
Nói như thế nào Nghiên Nghiên cũng là chị em tốt của cô, Nghiên Nghiên đối với cô tốt như thế, tại sao cô có thể vì lí do riêng của bản thân, mà mà để xuất hiện khoảng cách đối với người thân duy nhất.
Nghiên Nghiên là cô gái rất thực tế, bộ đồ này nếu cô không lấy, Nghiên Nghiên nhất định không buông.
Năm năm qua, Nghiên Nghiên thay bản thân trừng phạt tổng giám đốc Trần, cũng đủ rồi.
Trần Nghiên Nghiên nghe Tô Vũ Đồng tha thứ cho chú mình, trong hốc mắt lập tức đỏ hoe, cảm động và nói: “ cảm ơn cậu Vũ Đồng, thực sự mấy năm nay lương tâm chú của tớ luôn luôn chịu phải khiển trách, sau khi cậu đi chú liền tìm cơ hội đuổi Lý Tại Minh tên bác sĩ xấu xa, còn con của cậu cũng là chú tớ giúp đỡ tớ mới tìm được.”
Nếu không thì dựa vào một cô y tá năng lực có hạn thì làm sao có thể tìm được chứ.
Tô Vũ Đồng nghe những lời của Trần Nghiên Nghiên, ân oán trong lòng đối với tổng giám đốc Trần đã tan biến, cô giơ tay vỗ vào vai của Nghiên Nghiên, cô cười và nói: “ một lát nữa về nhà, tôi phải lên mạng tìm hiểu về công ty Hoa Thành, cô thích chơi điện tử tôi sợ cô sẽ làm phiền tôi, vì vậy buổi tối hôm nay cô đến nhà chú cô nha.”
Giám đốc Trần không phải là người xấu, chú đã từng hối hận, cô ta cũng không thể nhỏ nhen như vậy được, cô muốn đi thăm ông nội, nhưng không có cơ hội, Nghiên Nghiên có một người chú yêu tương cô như thế, hi vọng rằng bọn họ có thể nhanh chóng giải hoài với nhau.
Nghe thấy sự khích lệ của Vũ Đồng để tìm chú của mình, nước mắt của Trần Nhiên Nghiên cuối cùng cũng trào ra và gật gật đầu.
Sau khi trở về đêm hôm đó, Tô Vũ Đồng mượn máy tính của Trần Nghiên Nghiên lên mạng đăng kí, làm sơ yếu lí lịch, bởi vì công ty quốc tế Hoa Thành là công ty lớn, nên họ yêu cầu rất cao về học vấn, Tô Vũ Đồng tuy là sinh viên nhưng không tốt nghiệp, để có thể vào được Hoa Thành, cô không để ý trực tiếp điền vào bằng cử nhân.
Buổi trưa của ngày thứ hai, Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của công ty Hoa Thành, nói cô buổi sáng ngày mai đi phỏng vấn, cô rất vui liền nói cho hai người bạn tốt biết thông tin này.
Thôi Chân Hi và Trần Nghiên Nghiên thấy tin này, lập tức gửi cho cô một tin nhắn khích lệ.
Cơ hội này đối với Tô Vũ Đồng rất quan trọng, cô sợ bản thân mình biểu hiện ko tốt, thế là cô lên mạng tìm rất nhiều tài liệu liên quan đến phỏng vấn, làm rất nhiều bài tập, đúng là ngày bận rộn.
Tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, Tô Vũ Đồng không buồn ngủ chút nào, cô hy vọng ngày mai sẽ đến sớm.