Ngải My ngây ngốc nhìn anh. Đây...đã là lần thứ bao nhiêu anh thổ lộ tình cảm với cô rồi? Lần này..anh giống như một gã si tình yêu cô mê mệt. Những câu hỏi này, ngay cả bản thân anh còn không thể hiểu, không thể giải thích, thì làm sao cô có thể biết được.
"Em"..
Vốn dĩ yêu là rung động tình cảm giữa đối phương với đối phương. Một khi đã yêu rồi thì dù cho có bao nhiêu tiêu chuẩn cũng liền bị phá vỡ bởi tình yêu. Yêu càng không thể cho anh và cô câu trả lời chính xác. Tại sao anh lại yêu cô? Tại sao cô lại yêu anh?
Hạo Thiên có chút không nhẫn nại nổi. Anh vội vàng bế cô lên rồi đi thẳng về phía gian phòng nghỉ ngơi của Chủ tịch
"Hạo Thiên! Thả em xuống! Thả em xuống!"
Anh bế cô đặt ngay xuống giường rồi quay phắt sang đóng "rầm" cửa lại. Ngải My vừa mới nhổm người dậy đã liền bị anh lao tới đè xuống giường.
Anh ấy nổi điên gì vậy? Anh ấy không biết đây là công ty có cả ngàn nhân viên hay sao?
Cô nhìn anh hét lên
"Hoàng Hạo Thiên! Anh đừng quá đáng..ưm"
Anh vội vàng đưa tay che miệng cô lại, nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn cô cười giang tà
"Khẽ thôi! Người khác sẽ nghe đấy!"
Cô không chịu nhường nhịn mà đẩy tay anh ra, cố gắng ghì giọng thật khẽ, trừng mắt nhìn anh
"Anh muốn làm gì hả?"
Hạo Thiên không trả lời, chỉ cười với cô nhẹ nhàng. Anh vùi đầu vào hõm sâu trên ngực cô, giọng trầm trầm có chút khó nghe
"Anh nhớ em..nhớ đến phát điên rồi!"
Vì là mặc chiếc váy cổ chữ V nên cô cảm nhận được rõ mồ hôi li ti trên trán anh. Mái tóc bạch kim thơm ấy lại làm cô như bị chìm đắm. Nhưng cô biết rõ đây là phòng làm việc, lại là công ty, anh không biết ngại thì cô đây vẫn còn ngại lắm, không thể làm bừa được. Cô dùng sức đẩy anh ra, liền bị anh đè xuống một lần nữa.
"Em hư thật đấy! Không nghe lời gì cả?"
Ngải My không thoát nổi khỏi tay anh, chỉ biết nằm yên kéo dài thời gian. Trán anh bỗng nhiên toát ra nhiều mồ hôi, còn lan ra cả áo sơ mi trắng.
Loading...
Anh ấy..làm sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?
"Hạo Thiên? Sao anh đổ nhiều mồ hôi thế? Anh..bị bệnh sao?"
Mình..mình không kiểm soát bản thân mình được. Người mình nóng quá! Nóng quá! Giống như bị thiêu đốt toàn thân vậy. Mình..
Hạo Thiên nhìn ngắm Ngải My, trong lòng lại dâng lên một dục vọng khó tả.
"Ngải My..anh..anh muốn em..Anh muốn em"..
Cô tròn xoe mắt
Thái độ này của anh ấy là sao? Anh ấy.. không lẽ anh ấy bị bỏ xuân dược rồi sao?
Nghĩ đến đây Ngải My lại đỏ mặt. Hạo Thiên không đợi được nữa mà tự mình cởi hết ra, anh cũng chầm chậm cởi chiếc váy của cô. Nhưng váy này lại là váy dây kéo ở phía sau, còn cô thì cứ dán chặt lưng mình vào giường không cho anh động đến. Anh nhìn cô cười tà
"Em định thử thách anh à?"
Anh nói xong liền dứt khoát xé toạt chiếc váy đen lấp lánh của cô, ném sang một bên rồi ôm lấy cơ thể cô, từ từ hoà làm một
Khuôn mặt anh tú ướt đẫm mồ hôi, chảy dài xuống phần ngực rắn rỏi. Hạo Thiên vừa nhích người lên một chút, Ngải My đã không chịu nổi mà nấc lên
"Đừng..đau..ưm..hưm"...
Đã bao lâu anh không động vào cô, bây giờ chưa gì đã mạnh bạo như vậy, cô quả thật không thể không thấy đau. Hạo Thiên dừng lại một chút, vuốt ve khuôn mặt kiều diễm đang đẫm lệ của cô
"Đừng khóc..anh sẽ nhẹ lại..Anh hứa đấy!"
Anh nói rồi thì liền tiếp tục, Ngải My ban đầu có chút đau đớn cũng dần dần thích nghi được với tốc độ của anh. Cả hai quấn lấy nhau không rời. Anh luôn kề đầu vào cạnh tai cô, cứ liên tục gọi tên cô rồi giọng thì lúc trầm lúc thở dốc
"Ngải My! Ngải My! Ngải My!"
"Anh yêu em! Anh yêu em!"
Bên phía ngoài cửa là một bóng người đang đứng run rẩy, hai tay che miệng, cắn chặt môi để không phát ra một chút tiếng nấc nào. Đó là Hải Anh. Còn gì đau đớn hơn khi tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu ân ái bên người khác, lại còn phải chịu đựng để nghe những thứ âm thanh mụ mị đó.
...
Đầu mình choáng quá!
Hạo Thiên mơ hồ ngồi dậy, thấy mình nằm trên giường trong phòng nghỉ ở công ty. Gối chăn trên giường lộn xộn, còn anh thì chỉ mặc chiếc áo sơ mi không gài một cúc áo nào, chăn thì quấn ngang eo
Chuyện gì vậy?
Anh hốt hoảng ôm đầu. Sau khi ngồi tĩnh lặng cố nhớ ra mọi chuyện, trong đầu anh bắt đầu hiện lên vài hình ảnh ngắt quãng
Mình bỏ đi đến đây, Ngải My cũng đi theo mình..Sau đó thì... Mình cảm thấy rất nóng, rất nóng, giống như muốn bị thiêu đốt vậy. Mình đã...
Những hình ảnh ân ái giữa anh và Ngải My hiện lên trong tâm trí làm anh cũng có chút đỏ mặt. Thảo nào vừa chợp mắt một chút mà cô đã biến đi đâu mất, có lẽ là đang rất ngượng rồi.
Hạo Thiên ôm đầu phì cười
"Mẹ đại nhân này lợi hại rồi! Còn bỏ thuốc cả con trai mình! Nhưng mà...mẹ tuyệt thật đấy!"
Anh thích thú rồi thay quần áo gọn gàng đi tìm Ngải My. Cô cũng thật là hăng hái quá, vừa mớ tốn sức nhiều như vậy mà đã lao vào công việc rồi.
Cánh cửa phòng hé mở, Hạo Thiên thò đầu vào, nhìn cô nở một nụ cười tươi thoả mãn. Cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh rồi lại ngó lơ anh tiếp, mắt dán vào máy tính, giọng như mỉa mai
"Hoàng tổng nghỉ ngơi xong rồi à?"
Hạo Thiên cũng không chịu để yên cho cô trêu ghẹo. Anh đẩy cửa đi vào, nhìn cô cười tà
"Có trợ lý La đây chăm sóc, tôi nghỉ ngơi rất tốt, rất khoẻ"
"Anh"...
Ngải My đỏ mặt đứng dậy. Hai người này tuy đã bên nhau bao nhiêu lâu rồi, ân ái với nhau cũng tận mấy lần rồi. Nhưng cái dáng vẻ kiêu ngạo của anh mỗi khi nhắc đến chuyện đó lại làm cô phải ngượng chín mặt. Cô đi đến chỗ anh rồi véo tai anh một cái, ghì giọng
"Hoàng Hạo Thiên! Có phải dây thần kinh liêm sỉ của anh bị đứt rồi không hả?"
Hạo Thiên nhìn cô cau này khó hiểu. Nhìn thái độ của anh lúc này, Ngải My có chút lo lắng, cô sợ rằng biết đâu chừng anh lại nổi giận lên. Nào ngờ anh chỉ cau mày được một lúc, lại liền bật phá lên cười
"Liêm sỉ á? Ở cạnh em thì anh cần gì liêm sỉ?"
Cô tức đến ngậm ngùi đắng cay. Xem như anh lợi hại, vứt hết cả liêm sỉ chỉ để trêu cho cô nổi đoá lên.
Cô bực mình, quay lưng đi về chỗ thì bỗng nhiên hai bên đùi bị đau nhức ê ẩm.
Đùi mình đau quá đi..
Cô lẩm bẩm
"Hạo Thiên thối! Đem mình ra hành hạ để mình phải khổ sở thế này!"
Anh vô tình nhìn thấy được, biết ngay là do chiến công khi nãy của anh gây ra, cố nén cơn buồn cười lại rồi đi về chỗ cô hỏi thăm
"Chân em mỏi sao? Đừng làm nữa! Về nghỉ ngơi đi!"
Đã gây ra hậu quả rồi thì cũng phải biết điều như thế, còn biết hỏi han cô. Nhưng mà..cô bỗng nhiên đỏ mặt khi anh lại nhắc đến chuyện ân ái đó. Lại sực nhớ ra phản ứng kì lạ của anh lúc đó, cô quay sang, ấp úng hỏi anh
"Hoàng Hạo Thiên! Có phải anh..anh..có phải anh dùng..cái loại thuốc đó..để bắt nạt em không?"
Anh lúc này cũng quên bẵng đi chuyện xuân dược, nên khi thấy thái độ hỏi ấp úng rồi thẹn thùng của cô, anh cũng ngẩn ra đôi chút
"Thuốc gì cơ?"
"Anh ..anh còn hỏi em? Là..là xuân..xuân"...
Anh chợt nhớ ra, thì ra thứ cô muốn nhắc đến là xuân dược. Tính ra thì phải nói đến Hoàng phu nhân là người cao tay lại có kinh nghiệm tình trường ghê gớm thật, lại còn giúp anh dùng chiêu này để gắn chặt tình cảm với cô. Nhưng từ đầu là cô đã thoả thuận với bà, nếu anh đường đột nói tên bà ra, lần sau làm gì còn được giúp đỡ nhiệt tình như thế nữa.
Vậy là anh quyết định ôm hết mọi chuyện vào mình, nhìn cô cười nói
"À! Xuân dược đấy sao? Là anh uống nó đấy!"
Ngải My trố mắt nhìn anh, không thể ngượng hơn được nữa, cái thứ thuốc đó anh uống nó thì cũng đành, đã vậy lại còn hồn nhiên tự đắc nố rằng mình đã uống nó. Xem có ai như anh hay không chứ?
Hoàng Hạo Thiên này..Anh ấy bá đạo đến ngớ ngẩn rồi sao hả?
"Anh..anh im miệng cho em!"
Cô phải mau đi bịt miệng anh lại ngay thôi, nếu không chỉ cần để ai đó nghe thấy thì vài phút sau cả Hoàng thị đều sẽ biết hết chuyện tốt đẹp mà anh làm. Nhưng vừa chạy vài bước thì chân cô lại đau nhức không chịu được, cô khụy chân ôm đầu gối, nét mặt khó coi. Hạo Thiên thấy vậy liền hung hăng đi đến, vừa nói vừa vác cô lên vai
"Anh đã bảo về nghỉ ngơi rồi mà! Chúng ta cuồng nhiệt như vậy mà em vẫn còn sức đi làm hay sao chứ?"
Tức chết đi được! Tức chết đi được!
"Hoàng Hạo Thiên anh im miệng cho em! Anh còn nói năng lung tung nữa sao?"
Anh mặc kệ cô giẫy giụa, vẫn cứ hiên ngang vác cô đi ra khỏi phòng làm việc, đi xuống lầu rồi đi đến quầy tiếp tân. Ai nấy đều nhìn họ bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa ngưỡng mộ, lại có chút ghen tị. Ngải My xấu hổ lấy tay che mặt, miệng lầm bầm với anh
"Hoàng Hạo Thiên anh không có liêm sỉ, còn muốn em giống anh hay sao?"
Anh cười đắc ý, cứ thế mà bế cô lên xe. Anh quyết định đưa cô về thẳng nhà, không làm việc thêm một phút nào nữa cả. Ngải My dù được nghỉ ngơi nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng gì. Bản thân cô bây giờ mặc dù mang danh là bạn gái Hoàng tổng, nhưng công tư phân minh, cô cũng muốn mình được đối xử bình đẳng như những nhân viên khác.
Cả hai vừa lên xe cài dây an toàn thì khi nhìn lên bỗng thấy một cảnh tượng khó coi. Một người đàn ông đang đánh một người phụ nữ trên đường, liên tục đánh vào mặt khiến cô ta phải tránh né. Vì ở cách một đoạn nên không nghe được họ đang cãi nhau chuyện gì. Ngải My nhìn thấy thì vừa ngán ngẫm vừa sợ
"Sao lại có loại đàn ông nhẫn tâm như vậy?"
Hạo Thiên thở dài, nhìn cô cười trấn an
"Đừng lo! Anh sẽ không đối xử với em như vậy đâu!"
Sau đó nhìn lại một lần nữa, mới chợt nhận ra người phụ nữ đó rất quen. Ngải My cau mày
"Em thấy.. người phụ nữ đó rất quen"
Hạo Thiên nhìn thật kỹ, phát hiện ra đó lại chính là bạn thời đại học của anh
"Hải Anh?"