“Quan hệ của hai người chúng ta vẫn không nên nói cho.
người khác thì hơn”
Dường như Ôn Khanh Mộ hiểu được ý của Tô Lạc Ly.
“Ý của cô là muốn giấu chuyện kết hôn?”
Tô Lạc Ly gật đầu.
“Lý do?”
“Anh nghĩ xem, nếu người khác biết anh có vợ rồi, vậy không phải có rất nhiều phụ nữ không dám có ý nghĩ quá phận với anh nữa, không phải vận đào hoa của anh bị tôi hủy rồi sao, đúng không?”
Ôn Khanh Mộ cười lạnh: “Tương tự, cô cũng vậy”
“Không không không, anh cũng biết lúc trước vì sao tôi lại kết hôn, giờ ngoài Kiêm Mặc và sự nghiệp của mình, những thứ khác tôi không nghĩ tới nữa, cho dù có vận đào hoa, tự tôi cũng bóp chết nó!”
“Cô không lo tôi có phụ nữ ở bên ngoài sao?”
Tô Lạc Ly lắc đầu như trống bỏi, anh có phụ nữ ở bên ngoài là chuyện tốt đối với cô!
Anh chỉ cần xuất hiện vào kỳ rụng trứng của cô, cung cấp t*ng trùng là được, thời gian còn lại, vẫn nên để người phụ nữ khác phục vụ anh thì hơn!
“Tô! Lạc! Ly!”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy dường như bản thân bị giễu cợt.
“Anh yên tâm, tôi rất thoáng, như giấu chuyện kết hôn tốt cho cả anh và tôi, dù sao hào quang của anh lớn như thế, nghề nghiệp của tôi hiện giờ cũng đặc biệt, đúng không?”
Ôn Khanh Mộ cố gắng đè xuống cơn giận.
“Còn có gì muốn nói không?”
Tô Lạc Ly nghĩ kỹ lại, hình như không còn gì nữa, liền lắc đầu.
Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Tô Lạc Ly, cúi người xuống.
“Anh làm gì thế?”
Ôn Khanh Mộ thuận thế bế Tô Lạc Ly lên khỏi sofa.
“Sinh con” Khóe miệng anh vẽ ra nụ cười gian tà.
“An| Tô Lạc Ly coi như triệt để hết cáu giận.
Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly đi thẳng lên tầng, vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau Tô Lạc Ly mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cả người đau đến mức không nhịn được mà chửi một câu.
“Đm anhI”
€ô duỗi tay về phía điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ, đúng mười giờ.
Vậy mà lại ngủ đến tận mười giờ.
Ngay khi cô chuẩn bị ngồi dậy, khí tức nóng rực phả vào tai cô.
“Vừa rồi cô nói gì?”
“A..” Tô Lạc Ly giật mình, lập tức ôm lấy chăn quấn chặt lấy người mình, hoảng hốt nhìn Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh.
Ôn Khanh Mộ chỉ đắp chăn nửa người, nửa thân trên không mặc áo, lộ ra bờ ngực màu mật và cơ bụng săn chắc.
Vóc dáng này, hoàn hảo.
“Sao anh còn chưa đi?”
Thường ngày không phải xong việc anh đều phủi mông rời đi sao?
“Vi sao tôi phải đi? Đây là địa bàn của tôi”
Ánh mắt kiêu ngạo kia của Ôn Khanh Mộ, vô cùng tự hào.
Anh không đi, Tô Lạc Ly lại khó xử.
Người đàn ông này lần nào cũng xé nát quần áo của cô theo thói quen, lần này cũng không ngoại lệ, trên người cô không mặc gì cả!
Dậy kiểu gì giờ?
Rời giường kiểu gì đây?
Thấy Tô Lạc Ly cứ ôm chặt chăn mãi, Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy buồn cười.
“Mỗi tấc da thịt trên người cô, tôi đều từng chạm vào, còn che gì nữa chứ? Hả?”
Tô Lạc Ly liền mặt đỏ tía tai, quay đầu sang một bên.
“Đã mấy giờ rồi anh còn chưa dậy? Anh không cần đi làm sao? Còn chưa đi?”
“Đúng vậy, đã mấy giờ rồi mà cô còn chưa dậy?”
Ôn Khanh Mộ sán lại gần Tô Lạc Ly, duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Có phải muốn võ về thêm chút nữa? Dù sao tối qua tôi cũng chưa tận hứng”
Nói rồi, Ôn Khanh Mộ xốc chăn của Tô Lạc Ly lên, nằm lấy cánh tay cô.
“A.”
Thấy Tô Lạc Ly kêu đau, Ôn Khanh Mộ liền dừng lại.
“Sao thế?”
“Còn không phải tại anh?”
Ôn Khanh Mộ nhìn theo ánh mắt của Tô Lạc Ly, cánh tay cô xanh tím một mảng lớn.
“Có phải anh có xu hướng bạo lực không?”
Lần nào làm xong, trên người cô cũng xuất hiện nhiều chỗ xanh tím, mấy ngày sau mới có thể hết thâm.
Ôn Khanh Mộ cũng không còn cách nào khác, sức của anh vốn khỏe hơn người thường rất nhiều, lúc hưng phấn, nào có để ý được những thứ này?
“Thuốc ở đâu?”
“Trong ngăn kéo bên dưới tủ đầu giường”
Ôn Khanh Mộ xuống giường, lấy thuốc trong ngăn kéo ra, dùng tăm bông nhúng vào nước thuốc, nhẹ nhàng bôi cho Tô Lạc Ly.
Không lâu sau, một bộ đồ ngủ rơi thẳng lên đầu Tô Lạc Ly.
“Dậy”
Lúc này Tô Lạc Ly mới thở phào một hơi.
Đánh răng rửa mặt xong, Tô Lạc Ly xuống tầng.
Trong phòng ăn, Tô Lạc Ly đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn, nói đúng ra phải là bữa sáng muộn.
Vì Ôn Khanh Mộ ở đây, Triệu Ni Ni trở nên cực kì ân cần, còn lấy bát đũa cho cô.
Lúc dùng bữa, Triệu Ni Ni cũng cung kính đứng ở một bên.
Tô Lạc Ly chỉ để ý ăn cơm, cô không có khẩu vị, ăn rất chậm.
Ôn Khanh Mộ thấy vậy, gắp một cái đùi gà thả vào bát của cô, lại gắp ít thức ăn nữa, chất hết vào trong bát của cô.
“Cả người được có hai lạng thịt, còn dồn hết về phía sau!
Ăn hết cho tôi!”
“Hì..” Triệu Ni Ni nhịn không được bật cười.
Là người thì đều biết, nói vậy là có ý gì, không phải là nói Tô Lạc Ly không có ngực sao.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Triệu Ni Ni.
Trước kia khi anh ăn cơm một mình, không cảm thấy người giúp việc ỏ bên cạnh chướng mát thế này.
“Cười cái gì? Ra ngoài!”
Triệu Ni Ni lập tức ra ngoài.
“Quá ngấy” Tô Lạc Ly đang định gắp đùi gà bỏ ra ngoài, đũa của Ôn Khanh Mộ liền kẹp lấy đũa của cô.
“Tối qua đồng ý v cái gì? Phải nghe lời”
Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, cuối cùng cô cũng biết vì sao Ôn Khanh Mộ không ly hôn rồi.
Nhất định là do anh biến thái thích ngược đãi người khác, giữ cô lại để giày vò cô!
“Nếu không nghe lời, cẩn thận tôi…hừ”
“Tôi ăn!”
Tô Lạc Ly cầm đùi gà lên, dùng sức cán một miếng to.
iền mặt mày rạng rỡ, xoa đầu cô: “Ngoan: Ôn Khanh Mộ Nói xong, lại múc canh cho Tô Lạc Ly.
Sau bữa ăn, Tô Lạc Ly no căng như người có bầu, lâu rồi không ăn no như này!
Chiều đến, Ôn Khanh Mộ lái xe đưa Tô Lạc Ly đến Diêm Thành.
Tô Lạc Ly không muốn, nhưng không còn cách nào khác, đã đồng ý nghe lời anh, chỉ đành mặc cho anh đưa đi.
Đến cổng Diêm Thành, vốn Tô Lạc Ly định tháo dây an toàn xuống xe, Ôn Khanh Mộ lại nắm lấy tay cô.
“Làm gì thế?” Tô Lạc Ly muốn giẳng tay ra, nhưng căn bản không đấu nổi với anh.
“Vì có thể sớm sinh con, có thể mấy hôm nữa tôi sẽ đến khách sạn tìm cô”
“Anh..”
Rõ ràng là muốn ngủ với cô, lại cứ nói là vì sinh con.
Chẳng qua nói như vậy cũng không có gì sai, không ngủ với nhau, sao có thể có thai chứ?
“Vậy anh kín đáo một chút, đừng để người khác thấy!”
Tô Lạc Ly rụt tay lại: “Tôi phải đi đây, còn chưa buông ra?”
Ôn Khanh Mộ lại kéo tay Tô Lạc Ly đến trước mặt mình, nhẹ hôn lên, lúc này mới buông tay cô ra.
Tô Lạc Ly nhanh chóng xuống xe, lau mu bàn tay.
Cái tên đàn ông biến thái này!
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly vào trong, lúc này mới lái xe đến công ty.
Mà Doãn Cẩn đã ở đó chờ anh, sáng nay chuyện anh gửi †in nhắn giao cho anh ta làm, anh ta đã làm xong.
“Chủ tịch, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã làm xong, chỉ là…