Chương 801
Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên, đang định nói thì Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng: “Em là vợ anh thì nhất định phải nghe lời anh!”
Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng không chịu nổi nữa, lập tức sang đây hỏi, Ôn Khanh Mộ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tô Lạc Ly rồi mới đi mở cửa.
“Tiểu Mộ, thế nào rồi?”
“Ha ha! Hai người đoán nhầm rồi! Trên người anh ta hoàn toàn không hề có nốt ruồi son! Con đã tụt quần anh ta xuống quan sát thật kỹ rồi! Anh ta không phải anh con, anh ta xấu vậy sao có thể làm anh con được!”
Nhìn bộ dạng đắc chí của Ôn Khanh Mộ, Mục Chỉ Huyên vội vã nhìn sang Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly dè dặt lắc tay với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lập tức hiểu ngay.
“Tiểu Mộ, tại sao con lại nói dối? Có anh không tốt à?”
Ôn Khanh Mộ vội vàng chớp mắt vài lần: “Con nói dối hồi nào? Mẹ, con biết mẹ mong con trai mẹ còn sống nhưng sự thật là sự thật! Chấp nhận thực tế đi, dù sao có một đứa con trai là đủ rồi!”
Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo không nói gì, rời khỏi phòng họ.
Ôn Khanh Mộ thấy rất lạ, xoay người nhìn Tô Lạc Ly: “Ban nãy diễn xuất của anh thế nào?”
Tô Lạc Ly mỉm cười giơ ngón cái với Ôn Khanh Mộ.
“Vậy chắc không sao đâu nhỉ, chắc em không bán đứng anh đâu nhỉ?”
Tô Lạc Ly lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có!”
“Ui trời, mặc kệ đi! Dù sao cũng đã như vậy rồi!” Ôn Khanh Mộ bước sang khoá cửa lại rồi về bên cạnh Tô Lạc Ly: “Em bé rất khoẻ, có phải anh có thể…”
“Biết ngay anh chỉ nhớ chuyện này thôi, vậy anh cẩn thận chút nhé.”
“Sẽ không làm em đau đâu, nếu em không thoải mái thì nói cho anh biết.” Tô Lạc Ly chưa kịp trả lời thì Ôn Khanh Mộ đã sốt ruột hôn lên môi Tô Lạc Ly.
Hương vị ngọt ngào, cảm xúc mềm mại thổi bùng ngọn lửa của anh.
Đêm nay họ triền miên, nhớ lại kỷ niệm đẹp lúc trước.
Hôm sau, tất cả mọi người bị triệu tập đến phòng khách, Giản Ngọc còn tưởng họ đang tổ chức cuộc họp gia đình, định tránh mặt nhưng Mục Chỉ Huyên lại cương quyết muốn giữ anh ta lại.
Ôn Khanh Mộ thì có chút suy sụp, rõ ràng hôm qua anh đã nói không có nhưng Mục Chỉ Huyên vẫn nói chuyện này cho Giản Ngọc.
Giản Ngọc nghe hết đầu đuôi câu chuyện, mặt vẫn không có cảm xúc gì.
Tất cả mọi người đều đang đợi anh ta lên tiếng, đặc biệt là Mục Chỉ Huyên, bà sốt ruột muốn được nhận con trai.
“Ông Ôn, bà Ôn, tôi rất cảm ơn hai người đã nói cho tôi nghe những chuyện này nhưng tôi nghĩ chắc hai người nhầm rồi, tôi không phải con trai của hai người.”
“Mẹ nhìn đi anh ta nói không phải thì chắc chắn là không phải! Tối qua con đã kiểm tra rồi!” Ôn Khanh Mộ là người đầu tiên nhảy ra nói.
“Miếng ngọc mà hai người nói, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Hơn nữa, nếu anh ta là ma cà rồng thì mắt phải màu xanh! Nhưng mắt anh ta màu đen!” Ôn Khanh Mộ lại đưa ra luận cứ.
“Cho nên xin lỗi, để hai người thất vọng rồi!”