Chương 773
Ôn Hạo dừng lại động tác trên tay và không nói gì cả.
Nhờ sự nỗ lực của mọi người, Love Valley đã hoàn toàn đổi mới.
Cây cối đều được treo đèn màu, đêm mai đến đây, nơi này sẽ giống như trong thế giới cổ tích vậy.
Căn biệt thự màu đỏ sau khi trải qua quá trình cải tạo, được sơn một lớp sơn mới càng trở nên sáng sủa hơn, căn phòng cũng được làm mới hoàn toàn.
Tất cả các trang thiết bị cho đám cưới cũng đang được chuẩn bị.
Mục Chỉ Huyên đưa Ôn Khanh Mộ đến một căn phòng lớn trên tầng ba, toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, vật dụng trong nhà màu trắng trông sạch sẽ và gọn gàng.
Đây là căn phòng rộng nhất của biệt thự.
“Vì Daisy là người phương Tây, mặc dù chúng ta phải tôn trọng phong cách của họ, nhưng khi diễn ra hôn lễ nơi này sẽ bố trí tươi mới hơn một chút, sau khi hôn lễ kết thúc vẫn sẽ khôi phục bộ dạng ban đầu, thế nào? Có cần thêm gì nữa không?”
Nếu đã là phòng tân hôn của con trai thì đương nhiên Mục Chỉ Huyên cần phải chuẩn bị thật tốt.
“Không cần thêm gì đâu ạ, dù sao cũng như nhau cả.”
Không cưới được người phụ nữ mình yêu, bảo anh ở bên một người phụ nữ khác, có phòng tân hôn hay không đối với anh mà nói đều như nhau cả.
“Mẹ và bố con đã bàn bạc rồi, nếu như đến lúc đó bọn con không muốn ở cùng bố mẹ thì bố mẹ còn chuẩn bị một chỗ khác cho bọn con, nhưng đó là căn nhà bố con đã xây từ rất lâu rồi.”
“Vâng.” Ôn Khanh Mộ vẫn không có chút tinh thần nào.
“Tiểu Mộ, con đừng như vậy nữa. Con có biết rằng con như vậy mẹ rất lo cho con không?” Mục Chỉ Huyên đau lòng vuốt tóc Ôn Khanh Mộ.
“Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, còn có gì phải lo nữa?”
“Nhưng con không vui chút nào, mẹ có thể nhìn ra, Tiểu Mộ, nếu con thực sự không thể chấp nhận Daisy thì mẹ sẽ nói chuyện với bố con.”
“Không cần đâu ạ, sau khi cô ấy đến có lẽ con sẽ ổn thôi ạ, chỉ là bây giờ con hơi cô đơn mà thôi, sau này cô ấy ở cùng con thì sẽ không cô đơn nữa. Cô ấy xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, là mẫu người con thích.”
Ôn Khanh Mộ ngốc nghếch cười với Mục Chỉ Huyên.
Mục Chỉ Huyên cuối cùng cũng được thấy lại nụ cười đã mất từlâu của con trai mình, mặc dù nụ cười của anh có hơi miễn cưỡng.
“Mẹ, con không nói với mẹ nữa, con đi gặp Kiêm Mặc đây.” Khi Ôn Khanh Mộ xoay người, nụ cười trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi.
——
Khi Tô Lạc Ly bước chân xuống mặt đất, cô liền cảm thấy rằng mình đã sống lại.
Cuộc hành trình trên biển kéo dài tận ba mươi ngày, ban đầu chỉ cần khoảng hai mươi ngày thôi, nhưng vì sức khỏe của Tô Lạc Ly, Giản Ngọc đã yêu cầu thuyền trưởng đi vững, không cần nhanh, cộng thêm giữa đường mấy lần gặp đợt sóng lớn, cũng là may mắn thoát nạn.
Giản Ngọc bàn giao mọi công việc trên thuyền cho thuyền trưởng, một mình anh ta dẫn Tô Lạc Ly xuống thuyền, WING cũng đi theo.