Bọn họ đều là bạn cùng lớp, mỗi ngày sớm chiều ở chung tất nhiên có tình cảm sâu nặng, lại thêm có Studio này nên bọn họ xem nhau như người thân.
Tô Kiềm Mặc ngồi dưới đất nhìn chiếc váy cưới của mình mà không khỏi nản lòng.
Áo cưới được làm bằng tay cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành được, cậu không biết mình có đủ thời gian không nữa.
"Kiêm Mặc, cậu để bọn tôi tới giúp cậu nhé.
"
Tô Kiềm Mặc vừa ngước mắt đã thấy tất cả bạn học của mình đang đứng ở cửa phòng.
Trên mặt mỗi người là nụ cười tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Dường như trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra, không cần bất kỳ lời nói nào vẫn hiểu rõ tâm trạng của nhau.
Các sinh viên chen nhau bước tới, bắt đầu giúp Tô Kiêm Mặc may chiếc váy cưới này.
Tô Kiêm Mặc cũng vui vẻ cười.
Có mọi người giúp đỡ, cậu tin chắc có thể nhanh chóng hoàn thành được chiếc váy cưới này.
Như vậy cũng bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng cậu.
Lâm Chi Hàng đứng bên cạnh Tô Kiêm Mặc, liếc nhìn số hai mươi lăm của đồng hồ đếm ngược trên tường, sau đó lén lút kéo cậu sang một bên.
"Thật sự chỉ còn bấy nhiêu ngày thôi à?"
Tô Kiêm Mặc cúi thấp đầu cười rất thân nhiên, "Đúng vậy, cho nên cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, bằng không sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu!"
Tô Kiềm Mặc vừa nói vừa ôm vai Lâm Chi Hàng.
Trong lòng Lâm Chi Hàng thấy rất khó chịu.
Cho dù Tô Kiềm Mặc tỏ ra thoải mái nhưng lúc còn trẻ lại phải đối mặt với cái chết là chuyện tàn nhẫn đối với bất kỳ ai.
"Kiếm Mặc, Hân Hân có biết chuyện này không?"
Tô Kiêm Mặc nghe thấy tên của Mục Nhất Hân, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mát.
"Cô ấy có biết hay không thì sao chứ?"
"Cậu nên chào từ biệt cô ấy.
"
Tô Kiềm Mặc cúi đầu cố nặn ra một nụ cười lại không sao nói được một lời nào.
"Hân Hân thích cậu như vậy, nếu cậu ra đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Cho dù có ấy có vẻ tùy tiện nhưng trên thực tế là một cô gái rất dễ mềm lòng, xem phim cũng có
thể khóc bù lu bù loa lên được.
"
"Cậu đừng nhắc tới cô ấy nữa"
"Sao tôi không được nhắc tới cô ấy chứ? Thật ra tôi biết cậu thích cô ấy, đúng không?".