“Lạc Ly, tôi thật sự không ngờ thì ra cô lại làm nhiều việc tốt như vậy, sao cô không nói với tôi ngay từ đầu?”
Tô Lạc Ly lúc này cũng mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô đang định gọi cho Từ Tinh Như hỏi xem có phải cô ta PR không, nhưng sau khi nghe những gì Từ Tinh Như nói thì thậm chí cô ta còn không biết chuyện này.
“Ồ, tôi! chuyện này không tiện nói mà”
“Nhưng khi cô đứng trên đầu sóng ngọn gió thì phải lấy ra, may là những người này có lương tâm, nhận được khoản quyên góp của cô cũng lập tức lên tiếng giúp cô.
”
“Ha ha.
.
” Tô Lạc Ly rất chột dạ.
“Được rồi, chắc chuyện này sẽ qua thôi, hôm khác chúng ta bàn chuyện quay phim sau.
"
“Vâng.
”
Sau khi cúp máy, Tô Lạc Ly vẫn ngơ ngác.
Cô xem kỹ lại Weibo của những blogger lớn và những giấy chứng nhận quyền tặng kia.
Nhìn không giống làm giả, nhưng có thể khiến nhiều người nói giúp cô như thế, ngoài Ôn Khanh Mộ ra còn có thể là ai?
Đúng lúc này, Tô Lạc Ly nghe thấy dưới tầng có tiếng động cơ xe, cô lập tức đi xuống.
Ôn Khanh Mộ vừa vào cửa đã bị Tô Lạc Ly kéo đến sofa.
Ôn Khanh Mộ được quan tâm mà lo lắng.
“Ly Ly, em sao thế? ở riêng ba ngày có phải là nhớ anh rồi không? Em nói đi, có phải em nhớ anh rồi không?”
Ôn Khanh Mộ vẫn nở nụ cười bỡn cợt đời như cũ.
“Đừng cợt nhả với em nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!”
“Em nói đi.
” Ôn Khanh Mộ đột nhiên lại mang bộ mặt nịnh nọt.
“Vừa nãy có rất nhiều blogger lớn tag em, nói là em quyên tiền cho họ gì đó, chuyện này có phải là anh tìm người làm không?”
Ôn Khanh Mộ lại gần Tô Lạc Ly, nở nụ cười xấu xa.
“Có phải em muốn khen anh không?”
“Nghiêm túc đi! Sao anh có thể dùng thế lực của mình để giở trò bịp bợm như thế? Em biết anh đang giúp em, nhưng! ”
Ôn Khanh Mộ bịt miệng Tô Lạc Ly lại.
“Dừng lại! Anh phải nói rõ với em trước, anh không giở trò bịp bợm! Những điều đó đều là thật”
Tô Lạc Ly cầm tay Ôn Khanh Mộ.
.