“Ly Ly, em phải tin anh, anh còn nhớ em đã nói rằng anh là chồng của em, em không tin anh thì tin ai, bây giờ em không tin anh nữa à?"
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Tô Lạc Ly ôm cánh tay và ngồi xuống giường, cô vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Nếu anh thực sự không thẹn với lòng thì tại sao lại lo lắng về cuộc gọi này?”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
“Được rồi, anh có thể gọi điện thoại, nhưng anh cũng nói rõ với em trước, Dạ Bân là người thích nói đùa, cậu ấy cũng cà lơ phất phơ, hay nói linh tinh...”
“Em biết rõ lời nào đáng tin và lời nào không phải nói đùa, trong lòng em đều biết.”
Tô Lạc Ly vẫn hờ hững và lạnh lùng như cũ.
Ôn Khanh Mộ đành phải tìm điện thoại của mình.
“Em chỉ muốn làm rõ một vấn đề.
Thứ nhất, bao cao su này có phải là do Dạ Bân đưa anh hay không? Thứ hai, nếu là Dạ Bân đưa cho anh thì anh ta đã đưa mấy cái?”
Đêm qua Tô Lạc Ly cũng đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Từ việc tìm được thứ này từ trong túi quần Ôn Khanh Mộ, có thể thấy anh đã có suy nghĩ này.
Nhưng nếu anh mới chỉ có suy nghĩ chứ chưa hành động thì cô có thể tha thứ.
Vậy nên cô mới muốn hỏi xem Dạ Bân đã đưa cho anh tổng cộng mấy cái bao cao su.
Da mặt Ôn Khanh Mộ mỏng, hơn nữa rất nhiều chuyện của anh đều được giao cho thư ký làm, nếu bảo anh đi mua bao cao su, e rằng anh cũng không biết mua ở đâu.
Vậy nên suy đoán của Tô Lạc Ly cũng không phải là không có lý.
Ôn Khanh Mộ xoa huyệt thái dương.
Anh cầm điện thoại lên, gọi vào số của Da Bân.
“Mở loa ngoài lên”
Ôn Khanh Mộ ngoan ngoãn mở loa ngoài.
“A lô, A Khanh, sao thế? Hôm qua chơi vui không?” Giọng nói của Dạ Bân truyền qua điện thoại.
Khi thấy câu này, sắc mặt của Tô Lạc Ly lập tức sa sầm lại.
Ôn Khanh Mộ vô thức nhìn sang Tô Lạc Ly.
“Cái gì mà chơi vui hay không? Đừng nói linh tinh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Ôn Khanh Mộ nhất định sẽ không để cho Dạ Bạn có cơ hội nói đùa.
“Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà!” Rõ ràng là Dạ Bân vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Bao cao su trong túi quần tôi có phải là do cậu nhét vào cho tôi hay không?”.