Cô chỉ nhớ Mộ Dung Dịch đã ủng hộ vợ anh ta là Tô Nhược Vân trên Weibo, thậm chí còn khiển trách lời cô nói.
“Đã lâu không gặp, Lạc Ly, gần đây em sống tốt không?”
Giọng điệu Mộ Dung Dịch rất dịu dàng, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Cảm ơn anh luôn cùng vợ hắt nước bẩn lên người tôi, bây giờ tôi đang sống cực kỳ tốt”
Tô Lạc Ly cười khẩy.
Mộ Dung Dịch rũ mi mắt, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
“Những chuyện đó tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”
“Bất đắc dĩ? Hay cho cậu bất đắc dĩ của anh, đến bây giờ tôi mới biết, thì ra bất đắc dĩ là có thể mở mắt nói mò!”
Tô Lạc Ly không hề khách sáo, cô đã không còn muốn dính dáng gì đến Mộ Dung Dịch nữa.
“Lạc Ly, tôi biết những lời bàn sau hôn lễ rất bất lợi với em, nhưng chẳng phải cũng không ảnh hưởng gì đến em sao? Nếu có thì em cứ nói với tôi, giúp được tốt nhất định sẽ giúp”
Ánh mắt Mộ Dung Dịch chân thành, cũng
chính vì lần hôn lễ đó mà cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ một số chuyện.
Nhưng vì lợi ích của công ty, anh ta không thể không làm vậy.
“Được, nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì anh đăng lên Weibo, hoặc mở một buổi họp báo nói rằng những gì tôi nói ở hôn lễ là sự thật, có thể tôi còn cảm ơn anh đấy!”
Tô Lạc Ly muốn rời đi, nhưng Mộ Dung Dịch đã cầm lấy cánh tay cô.
“Chúng ta nhất định phải như vậy sao? Lẽ nào ngay cả bạn bè cũng không làm được?”.
“Anh Mộ Dung, mong anh hãy tự trọng, anh là người đã kết hôn, tôi cũng đã có bạn trai, anh cầm tay tôi như vậy có hợp lý không?”
Mộ Dung Dịch vẫn không buông ra.
Tô Lạc Ly hất mạnh tay, nhưng vì cô đi giày cao gót lại bất cẩn nên không đứng vững.
“A..
Tô Lạc Ly hét lên, Mộ Dung Dịch thuận thể ôm lấy cô.
“Không sao chứ?”
Nhưng hai người không hề biết rằng, một tia sáng đã loé lên ở trong góc khuất..