*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năng lực của anh mạnh hơn con người, ít ra anh sẽ không gặp phải điều gì bất lợi ở xã hội loài người.
“Nếu như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng giờ em lo Tiểu Mộ không chịu đồng ý” “Nó không đồng ý cũng phải đồng ý!” “Anh tuyệt đối đừng tỏ thái độ cứng rắn với thằng bé, chúng ta có lỗi với nó” Ôn Hạo vuốt tóc Mục Chỉ Huyên.
“Được rồi, chúng ta ngủ thôi, hôm khác lại nói chuyện này sau” Mục Chỉ Huyên gật đầu.
Tuy họ không cần ngủ để bổ sung thể lực, nhưng hai vợ chồng vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi của con người.
Trong thế giới bóng tối.
Ôn Khanh Mộ bị giam cầm, trên người anh loang lổ những vết máu màu xanh lam.
Tô Lạc Ly đứng trước mặt anh, có giơ một chiếc răng rất lớn lên.
“Giết hắn!” “Giết hắn!” “Lạc Ly, cắm chiếc răng vào trái tim hắn!” “Lạc Ly, mau làm theo lời tôi! Làm như thế hắn sẽ chết!” “Hắn là ma cà rồng, không phải con người!”
“A!" Mục Chỉ Huyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bà vuốt ngực, vẫn chưa hết kinh hãi.