“Em giúp chị được không?”
Lúc này Hoắc Tư Kiệt đang rất rối.
“Ôi! Chị họ, chị đừng làm khó em, em bị kẹt
giữa cũng rất khó xử! Chị biết vừa nãy bố em cảnh cáo em gì không?”
“Ông ấy nói gì?”
“Ông ấy nói điều ông hối hận nhất trong đời là đã để bác gái đi! Ông bảo em không được đi theo con đường cũ của ông, nếu không em sẽ hối hận cả đời! Chị là chị họ của em! Em không muốn mình cũng phải hối hận như bố!”
Hoắc Tư Kiệt vô cùng buồn phiền.
Vừa nãy bị Hoắc Vũ Long cảnh cáo, trong
lòng cậu cũng hơi sợ.
“Bây giờ em không giúp chị sau này mới hối hận! Sở dĩ bố em hối hận năm đó để mẹ chị đi là vì ba chị quá tệ! Nhưng Ôn Khanh Mô thì khác, anh ấy đối xử với chị rất tốt, cũng rất yêu chị!”.
Hoắc Tư Kiệt lại bắt đầu dao động.
Cậu cắn răng.
“Chị họ, chị đừng nói nữa, em phải nghe lời bố!"
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng nhìn ra được chắc hẳn cậu bé này từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan.
Hơn nữa cậu lại vừa bị Hoắc Vũ Long đe dọa.
Nhưng Hoắc Tư Kiệt là hy vọng duy nhất của cô, cô không thể để tuột mất!
Chị xin lỗi Tiểu Kiệt.
“Vậy em muốn Hân Hân trách em sao?”
“Hân Hân? Cô ấy.
”
Mỗi lần nhắc đến Mục Nhất Hân là Hoắc Tư Kiệt lại có chút dao động.
“Chị nhìn ra được em rất thích Hân Hân.
Ôn Khanh Mộ là chủ của Hân Hân, Hân Hân cũng rất thích người làm thêm là chị.
Em nghĩ Hân Hân sẽ không trách em?”
Lần trước khi ở trong bệnh viện, Tô Lạc Ly đã nhìn ra Hoắc Tư Kiệt đối xử rất tốt với Mục Nhất Hân, ánh mắt cậu đong đầy tình cảm.
Hoắc Tư Kiệt cắn môi không nói lời nào.
Tô Lạc Ly đang chờ cậu.
“Trách thì cứ trách đi, em cũng không thể làm trái lời bố được, dù sao em và cô ấy cũng không thể đến với nhau!”
Hoắc Tư Kiệt cảm thấy đã không còn hy vọng gì nữa.
“Sao lại không thể?”
“Chị không biết sao? Hân Hân thích Tô Kiêm Mặc, đây là điều gần như cả trường em đều biết!”
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Tư Kiệt vẫn còn chút đau lòng.
.