Không ngờ lại là Giản Ngọc!
Thật ra thời gian này Ôn Khanh Mộ chưa từng ngừng điều tra Giản Ngọc.
Nhưng không có thông tin gì.
Sở dĩ Giản Ngọc đảm công khai trả lời cuộc gọi của Ôn Khanh Mộ như thế là vì anh ta đã đoán trước được Ôn Khanh Mộ không biết gì về mình.
Hơn nữa dường như Giản Ngọc này biết rất rõ cách làm của anh.
Ôn Khanh Mộ vốn định kéo dài thời gian để
tra nơi Giản Ngọc đang ở, nhưng Giản Ngọc lại nắm bắt chính xác thời gian, trong thời gian ngắn như vậy anh không thể tìm được mã vùng của anh ta.
Người đàn ông này quá đáng sợ, anh ta giống như con giun trong bụng anh vậy!
Thành phố S.
“Cậu chủ về rồi!”
Nghe thấy tiếng chào của người làm, Sở Nhuận Chi lập tức ra khỏi phòng.
Bà thấy Hoắc Tư Kiệt đeo một chiếc ba lô rất lớn trên lưng, từ bên ngoài trở về.
“Ôi chao, Tiểu Kiệt, cuối cùng con cũng về!”
Hoắc Tư Kiệt vừa bước vào năm thứ nhất, đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà, đã bao giờ Sở Nhuận Chi rời xa con trai lâu như thế.
“Mẹ, sao lúc nào mẹ cũng gọi con về làm gì?"
Hoắc Tư Kiệt cực kỳ không vui, cuối cùng cũng được rời khỏi nhà, nhưng cứ thứ sáu hàng tuần là Sở Nhuận Chi lại gọi điện bảo cậu về nhà.
“Thằng nhóc thối, từ sau kỳ nghỉ Tết đi học lại con chưa về nhà lần nào! Lúc nào gọi cho con cũng nói bận, con là sinh viên thì có việc gì bận?”
Sở Nhuận Chi vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu Hoắc Tư Kiệt.
“Sinh viên mới bận chứ, năm nay con học năm nhất lại càng bận hơn.
Giữa thành phố Z và thành phố S còn phải đi máy bay, mẹ cử hành hạ con đi!”
Hoắc Tư Kiệt vừa phàn nàn vừa đi vào nhà, bỏ ba lô xuống.
“Lẽ ra ngay từ đầu mẹ không nên đồng ý cho con đi học đại học ở thành phố Z! Con cử nhất định đòi đi, giờ thì hay rồi, về nhà
một chuyến cũng tốn công tốn sức!”
Hoắc Tư Kiệt ngồi lên ghế, tự rót cho mình một ly nước.
“Con muốn cách xa bố mẹ một chút!”
“Này!”
Sở Nhuận Chi thật sự tức giận vì đứa con trai này, trong nhà ai cũng khiến bà phải lo lång.
“Mãi con mới về một lần, con không thể nói câu gì khiến mẹ vui được à?”.