Triệu Ni Ni vẫn ngoan ngoãn đi ngắt cầu dao điện.
Căn nhà lại tối om.
Khoảnh khác Ôn Khanh Mộ đẩy cửa bước vào, trêи mặt mang theo nụ cười gian trá, rõ ràng là đang nói, có thể ngủ với cô rồi!
Anh không chờ được đi tới, ba bước gộp làm hai, một phát hất chăn ra, trực tiếp đè tới!
Tô Lạc Ly sợ lạnh, thường ngày lúc anh hất chăn ra, cho dù là cô ngủ rồi, cũng sẽ hừ một tiếng, nhưng hôm nay lại không có chút phản ứng nào, ngược lại, ảnh lại cảm thấy khí nóng ập tới!
Ôn Khanh Mộ không quá để ý, trực tiếp hôn xuống.
Ngay khi môi anh chạm vào Tô Lạc Ly, liền như lò xo bật trở lại!
Nóng quát Anh vô thức dùng tay sờ lên trán Tô Lạc Ly, nóng rây tay!
“Tô Lạc Ly! Tô Lạc Ly!” Ôn Khanh Mộ lắc lắc người Tô Lạc Ly, vậy mà lại không hề động đậy!
Gay go rồi!
Vốn Tô Lạc Ly nghĩ, uống thuốc xong đắp chăn toát mồ hôi thì sẽ khỏi, nhưng kết quả mồ hôi không toát ra, ngược lại khí nóng toàn bộ đều ủ trong chăn, khiến bản thân cô càng sốt cao hơn!
Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly lên, lúc chuẩn bị ra ngoài, nhớ ra gì đó, tay lấy một bộ quần áo trong tủ đồ quấn lấy người cô.
Triệu Ni Ni nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Khanh Mộ, vội vàng đi tới: “Ông chủ..”
“Cô ấy sốt rồi, vậy mà cô lại không biết! Cô phục vụ cô ấy thế nào vậy?” Ôn Khanh Mộ quát lên.
Triệu Ni Ni lập tức mất hồn mất vía, thường ngày, cô ta bát nạt Tô Lạc Ly cũng thôi đi, dù sao cũng không ai biết, Tô Lạc Ly cũng sẽ không nói ra, giờ thì hay rồi!
“Tôi tôi tôi… Cô ấy cũng không nói với tôi, vừa rồi còn nhảy nhót tưng bừng cơ!” Triệu Ni Ni vội vàng lắp bắp giải thích.
Ôn Khanh Mộ không để ý đến Triệu Ni Ni, bế Tô Lạc Ly xông thẳng ra ngoài.
May là hôm nay không phải tự anh tới, mà để Doãn Cẩn lái xe tới.
Doãn Gẩn còn chuẩn bị ngủ một giấc trêи xe, dù sao Ôn Khanh Mộ trước giờ khá… lâu.
Đang chuẩn bị ngủ thì thấy Ôn Khanh Mộ bế thứ gì đó xông ra, anh ta vội vàng xuống xe mở cửa, nhìn lại, thì ra trong lòng Ôn Khanh Mộ ôm một người!
“Lập tức tới bệnh viện!” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.
Doãn Cẩn nào dám chậm trễ một giây, nhanh chóng khởi động, lái xe rời đi.
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly trong lòng, khuôn mặt giống như bị nấu chín, cả người cực kì nóng.
Quan trọng là anh có gọi thế nào, cô cũng không phản ứng lại!
“Lái nhanh lên!” Ôn Khanh Mộ tức giận gầm lên.
Doãn Gẩn lập tức đạp hết cỡ chân ga, dù sao giờ là nửa đêm, trêи đường cũng không có ai, vẫn nên nghe lời BOSS thì ổn hơn.
Chiếc xe cả đường phóng như điên tới bệnh viện Q.M.
Đây là bệnh viện tư nhân mà Ôn Khanh Mộ mở.
Doãn Cẩn vừa xuống xe liền chạy vào trong bệnh viện, người của bệnh viện nhìn thấy Doãn Cẩn, đám người bên trong liền như đàn ong xông tới.
“chủ tịch Ôn, đặt cô gái này lên cáng đi”
Ôn Khanh Mộ nhìn người trong lòng, không trả lời, mà tiếp tục ôm Tô Lạc Ly đi vào trong, đi thẳng tới phòng cấp cứu.
“Mời tất cả các chuyên gia đến đây cho tôi!” Ôn Khanh Mộ gầm lên.
Vì thế, tất cả bác sĩ trực ban của các khoa trong bệnh viện, khoa tim mạch, khoa ngoại, khoa tai mũi họng, khoa nội tiết gì đó, thậm chí cả khoa hậu môn trực tràng cũng đến đầy đủ!
€ó vài bác sĩ không trực ban cũng đều bị gọi quay lại.
Đến cả viện trường Châu Lễ Thành cũng bị gọi tới.
Các bác sĩ đều bị dọa phát sợ.
“Có chuyện gì? Người được đưa tới hôm nay là ai? Sao.
lại gọi chúng ta quay lại chứ?”
“Không biết! Nghe nói là người do BOSS ôm tới”
“Là bà chủ của chúng ta?”
Các bác sĩ nhìn nhau, cho tới khi đi vào hội chẩn.
Cả một đám bác sĩ đều đi ra.
Ôn Khanh Mộ lạnh mặt đứng ngoài cửa, khuôn mặt kia còn đen hơn đáy nồi.
Trước giờ anh chưa từng lo lắng như vậy, quan trọng là, khi bình tĩnh lại, anh cũng không biết mình lo lắng cái gì.
Lo lắng Tô Lạc Ly có thể chết sao?
Châu Lễ Thành là viện trưởng của bệnh viện này, nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ lễ độ đường hoàng, vừa nhìn liền biết là một bác sĩ có kiến thức.
“Chủ tịch Ôn, bác sĩ chúng tôi đã làm một loạt kiểm tra cho cô gái này, cô ấy không có gì đáng ngại”
“Không có gì đáng ngại? Tôi gọi cô ấy nửa ngày, cô ấy cũng không ho he gì, ông nói với tôi, cô ấy không có gì đáng ngại?” Ôn Khanh Mộ lại gầm lên lần nữa.
“Cô ấy sốt cao bốn mươi độ, vì thế mới không tỉnh táo, lại thêm… kì sinh lý đến, thế nên, tình trạng không tốt, nhưng không sao, đưa đến kịp thời, đã truyền nước rồi, đoán là sẽ hạ sốt nhanh thôi.”
Ừ” Ôn Khanh Mộ khẽ đáp một tiếng, thì ra chỉ là sốt thôi.
Xem ra đúng là anh chuyện bé xé ra to.
Châu Lễ Thành nhìn các bác sĩ đứng bên ngoài: “Chủ tịch Ôn, có phải các bác sĩ..”
“Đi đi đi, chướng mắt! Mấy người giỏi nhất ở lại, chăm sóc Tô Lạc Ly cho tôi, ngoài ra, chuyển Tô Lạc Ly đến phòng bệnh riêng của tôi.”
“Vâng”
Tô Lạc Ly được chuyển đến phòng bệnh VVIP, đây là phòng ở tầng cao nhất khu phòng bệnh của bệnh viện, cả một tầng đều là phòng bệnh riêng của Ôn Khanh Mộ, không cho phép bất kì ai đi vào.
Ôn Khanh Mộ ngồi trêи giường, vài y tá trực ở bên cạnh.
Dịch trong bình truyền chảy vào trong cơ thể Tô Lạc Ly từng chút một.
Nhìn khuôn mặt Tô Lạc Ly vẫn đỏ rực như trước.
Không đúng!
Vì sao mặt của cô lại bên to bên nhỏ?
Ôn Khanh Mộ liền đứng dậy, mấy y tá lập tức đứng thẳng lưng, không dám thở mạnh.
Ôn Khanh Mộ dựa lại gần khuôn mặt của Tô Lạc Ly, nhìn cẩn thận: “Mấy người lại xem xem, mặt của cô ấy bị làm sao?”
Vì sốt cao nên cả người Tô Lạc Ly đều đỏ bừng, khuôn mặt càng như thế, che đi bên mặt bị đánh của cô.
Các y tá không dám động đậy, có người to gan đi tới, nhìn kĩ, không giống sưng bình thường, mà bên trái sưng, bên phải không sưng, mức độ đỏ cũng không.
giống nhau.
Không nhìn kĩ quả thật không thấy được!
“Chủ tịch Ôn, mặt của cô gái này có lẽ là bị đánh, không giống bệnh trạng gì”
“Bị đánh?” Mặt Ôn Khanh Mộ liền trầm xuống.
Y tá run run gật đầu: “Ngài nhìn kĩ xem, vẫn có thể thấy vết bàn tay mờ mờ”
Ôn Khanh Mộ lại nhìn mặt Tô Lạc Ly lần nữa, còn không phải sao! Vết bàn tay!
Anh nhanh chóng đứng dậy, các y tá đều câm như hến.
Ôn Khanh Mộ lại lướt qua bọn họ, đi thẳng ra ngoài, Doãn Cẩn ở ngoài cửa.
“Cậu lập tức đi điều tra hôm nay quay phim rốt cuộc có chuyện gì cho tôi!” Giọng Ôn Khanh Mộ trầm thấp, rõ ràng đang đè nén lửa giận trong lòng.
Thế mà lại có người dám đánh người phụ nữ của anh!
Không muốn sống nữa à?
Suy cho cùng, Tô Lạc Ly là vợ trêи giấy tờ của anh!
Đánh lên mặt cô, không phải là đánh lên mặt anh sao?
“Vâng! Chủ tịch Ôn, tôi lập tức đi điều tra!” Doãn Cẩn lập tức rời đi.
Ôn Khanh Mộ lại đi vào phòng bệnh, các y tá ai nấy đều mở to mắt nhìn Tô Lạc Ly.
“Các cô, ra ngoài đi” Ôn Khanh Mộ xua tay.
Các y tá đều nhấc chân chạy, giống như thấy ma vậy.
– ——————