Nhưng nhìn thoáng qua, Tô Lạc Ly cũng có thể nhìn ra hầu hết các động tác trên đều không phải do chính Tô Nhược Vân thực hiện.
Có một số động tác Tô Nhược Vân còn không thể làm được trong thời gian là vận động viên, chứ đừng nói là bây giờ.
Thiết lập tình tiết của bộ phim này không có vấn đề gì, chỉ đáng tiếc diễn xuất của Tô Nhược Vân!
Coi như đã phá hủy nó.
Ngày mai là ngày mười lăm tháng Giêng, sinh nhật của Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly gọi Tô Kiêm Mặc sang một bên.
"Kiếm Mặc, ngày mai là sinh nhật của anh rể em, em đừng chạy lung tung nữa, hai chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ấy.
"
Đã qua mùng năm Tết rồi, Tô Kiềm Mặc lần lượt nhận được lời mời từ các bạn cùng lớp, con trai ở lứa tuổi họ thực sự không thể nhàn rỗi được, mấy ngày nay cậu luôn ra ngoài.
"Sinh nhật anh rể á? Vậy em có cần phải tặng quà gì cho anh ấy không?"
"Không cần đâu, anh ấy cũng chẳng thiếu cái gì?"
"Nhưng chị ơi, tối mai sẽ có Lễ hội đèn lồng, em và các bạn cùng lớp đã hẹn nhau tham gia Lễ hội để giành giải thưởng rồi! Chị và anh rể tổ chức sinh nhật ở nhà đúng không? Kỳ đà như em cũng rất biết thân biết phận!"
"Kỳ đà gì chứ?"
"Trong lòng em còn không biết sao, ngày nào em cũng ở nhà cản trở đủ rồi, anh rể mừng sinh nhật, em không ở nhà cản trở nữa đâu.
"
Tô Kiêm Mặc cười cười.
Thật ra cậu ở nhà cũng có rất nhiều bất tiện, Ôn Khanh Mộ cũng là một người phóng túng, nhiều khi thân mật đều bị nhìn thấy.
Nhưng ôn Khanh Mộ không hề thoải mái
chút nào.
Trong phòng làm việc, anh nhíu mày, thỉnh thoảng lại ấn vào giữa hai chân mày.
Điều đáng lo ngại nhất là thời tiết ngày mười lăm tháng Giêng quá tốt, là đêm trăng tròn.
Nếu thật sự là đêm trăng tròn thì mọi chuyện sẽ tan thành mây khói!
Doãn Cẩn gõ cửa, sau khi nghe thấy Ôn Khanh Mộ đáp lại liền bước vào.
.