“Alo” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói buồn bực của Ôn Khanh Mộ, giờ này đại khái anh phải gọi cho Tô Lạc Ly rồi.
“Hiện giờ cậu lập tức đến Miro Sunshine một chuyến!”
“Không đi, không có thời gian!”
“Giờ cậu đang làm gì, không có thời gian?” Dạ Bản cực kỳ không hiểu.
Thời gian ngủ của người đàn ông này luôn ngắn hơn người bình thường, anh ngủ ít đi vài tiếng cũng chả làm sao.
“Tôi còn phải video call với Ly Ly nữa”
“Ly Ly, Ly Ly! Ngoài cô ấy ra cậu còn biết ai nữa không?”
Dạ Bân gầm lên.
Thật ra anh rất thương Tiêu Mạch Nhiên, dù sao những gì mà Tiêu Mạch Nhiên làm vì Ôn Khanh Mộ, anh cũng thấy hết.
“Không biết” Ôn Khanh Mộ trả lời dứt khoát.
Dạ Bân đùng đùng lửa giận.
“Được, tôi nói cho cậu biết, tôi đã nói chuyện cậu và Lạc Ly kết hôn cho Mạch Nhiên rồi, Mạch Nhiên rất buồn, mấy năm nay cô ấy đối xử với cậu như nào, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, cô ấy uống say rồi! Có phải cậu nên đến thăm cô ấy không?”
Ôn Khanh Mộ im lặng vài giây ở đầu dây bên kia.
“Uống say rồi thì đưa cô ta về nhà đi, tôi cũng không biết giải rượu.”
“Cậu…”
Lời của Ôn Khanh Mộ quả thật khiến Dạ Bản tức đến phát điên!
“Ôn Khanh Mộ, cậu có phải là người không? Sao cậu lại lạnh lùng vô tình như thế? Cho dù không thể trở thành người yêu, lẽ nào cậu và Mạch Nhiên không thể làm bạn bè nữa sao?”
“Không phải tôi đã nói với cậu từ rất sớm, báo cậu nói chuyện tôi đã kết hôn cho cô ta sao?”
Dạ Bân không còn gì đáp lại, quả thật chuyện này là do anh gây ra.
ngộ sao?”
“Cậu muốn bây giờ tôi qua đó làm gì, để cô ta biết, tôi vẫn quan tâm cô ta, cho cô ta hy vọng, để cô ta tiếp tục không chịu tỉnh.
Ngay lúc Dạ Bần gọi điện thoại, Tiêu Mạch Nhiên từ từ mở mắt ra.
Mặc dù cô ta đã uống nhiều, nhưng vẫn không đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng bao chỉ có hai người là cô ta và Dạ Bân, tiếng điện thoại của Dạ Bân rất to, cô ta có thể nghe được lời mà Ôn Khanh Mộ nói.
Khi nghe thấy lời Ôn Khanh Mộ nói, nước mắt của Tiêu Mạch Nhiên liền không nhịn được mà chảy xuống.
Đến chút xíu hy vọng anh cũng không cho cô ta, nói rõ ràng giữa bọn họ không còn hy vọng gì nữa.
“A Khanh, lẽ nào cậu và Mạch Nhiên không làm nổi bạn nữa sao? Tô Lạc Ly nhỏ nhen đến thế sao?”
“Không cho phép cậu nói xấu người phụ nữ của tôi! Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, tôi và cô ta có thể làm bạn hay không là do cô ta, Ly Ly không quan tâm những chuyện này.”
“Được, A Khanh, tôi chỉ cần cậu nhớ là, đừng quên những chuyện mà Mạch Nhiên đã làm vì cậu!”
Dạ Bản tức giận, ngắt máy.
Tiêu Mạch Nhiên nằm trên sofa, nhắm mắt lại, trên mặt đầy nước mắt.
Dạ Bân rút một tờ giấy ăn, lau nước mắt cho cô ta, ôm cô ta lên.
Bên phía Ôn Khanh Mộ, nghe thấy lời Dạ Bân nói, anh cũng hơi chần chừ.
“Đừng quên những chuyện mà Mạch Nhiên đã làm vì cậu!”
Lời mời video call cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Ôn Khanh Mộ lập tức chấp nhận.
Tô Lạc Ly ở trên màn hình, hình như có chút không vui.
“Anh đang làm gì? Gửi video cho anh cũng không gửi được, gọi điện thoại thì máy bận! Muộn như này rồi, gọi điện thoại với ai. thể?”
Thời gian của cô rất quý giá, cơ hội hai người video call cũng không nhiều.
“Lại muốn kiểm tra?”
“Không có, tùy tiện hỏi thế thôi.”
“Là Dạ Bân gọi, hẹn tôi đi uống rượu, tôi nói với cậu ta, người phụ nữ của tôi quản chặt lắm, không cho tôi đi.”
“Cái gì? Sao anh lại nói như thế chứ? Làm như tôi đáng sợ lắm không bằng!”.
“Tôi nói không đúng sao? Nếu nửa đêm tôi ra ngoài uống rượu, em không để ý?”
“Không để ý!” Tô Lạc Ly nói không thoải mái.
“Nhưng hiện giờ tôi gọi cho cậu ta, nói với cậu ta, tôi đồng ý, chúng ta không thể video call nữa”
“Anh dám?”
“Em xem xem, đây không phải là em đang quản lý tôi sao?” Trên mặt Ôn Khanh Mộ là nụ cười thương hiệu.
“Anh phiền chết mất!”
“Có nhớ tôi không?”
Tô Lạc Ly gật đầu với màn hình: “Còn anh?”
Ôn Khanh Mộ di chuyển điện thoại, để máy quay nhắm về phía bên cạnh mình.
Lúc này anh đang nằm trên giường.
“Tôi đã một mình một phòng mấy ngày rồi, cô đơn không chịu nổi, em nói xem tôi có nhớ em không?”
Tô Lạc Ly liền bị chọc cười, sao người đàn ông này lại thích nói lời thoại của phụ nữ thế chứ?
“Ly Ly, gọi tiếng chồng đi.”
“Không muốn, không phải lần trước đã nói là xem xem biểu hiện sau này của anh sao”
“Vậy chúng ta cùng đặt biệt danh cho nhau đi! Không gọi chồng, tầm thường chết mất, lần trước tôi xem ti vi, người ta đều gọi chồng là cục cưng?”
Tô Lạc Ly thật sự cười không được mà khóc không xong.
“Gọi đi!”
“Người khác đều gọi như thế, chúng ta cũng gọi theo không phải cũng rất tầm thường sao?”
“Cũng đúng, vậy chúng ta gọi là gì? Vậy sau này em gọi tôi là gì? Em cũng không chịu gọi là chồng”
Ôn Khanh Mộ cũng cực kỳ đau đầu.
Tô Lạc Ly cũng không biết gọi là gì, nếu gọi tên, cảm thấy không hề thân mật chút nào.
“Nếu không nghĩ ra, vậy em gọi tôi là cục cưng, tôi gọi em là bé con, có được không?”
Tô Lạc Ly cũng cười không được mà khóc cũng không xong, gần đây người đàn ông này ở nhà xem những phim gì thế?
“Bé con, lúc nào thì về?”
Vừa nghe cái biệt danh này, Tô Lạc Ly liền cảm thấy trái tim ấm áp.
“Trời ơi, anh đừng gọi nữa, ngượng chết mất.”
“Có cái gì mà ngượng chứ, chúng ta chỉ gọi riêng với nhau, không để người khác biết, chờ sau này chúng ta nghĩ được cái gì hay thì lại đối, được không, bé con?”
“Vậy cũng được, thế nhưng có lẽ tạm thời tôi không về được, phim trường bên này bận lắm”.
“Lần sau không cho em đi quay phim nữa!” Ôn Khanh Mộ tràn đầy oán giận.
“Trời ơi, chờ tôi quay xong phim này, cho tới cuối năm cũng không nhận phim nữa, ở nhà với anh, có được không?”
“Không được thì còn làm sao được nữa? Được rồi, em ngủ sớm đi, có phải ngày mai phải dậy sớm không?”
“Bảy giờ”
“Vậy em mau ngủ đi, ngủ nhiều một chút.”
“Vậy tôi ngắt máy đây”
“Ngủ ngon, bé con.”
Lời Ôn Khanh Mộ vừa dứt, Tô Lạc Ly liền ngắt máy.
“Người phụ nữ chết tiệt này, đến câu chúc ngủ ngon cũng không nói!”
Nể tình cô quay phim ở bên ngoài vất vả như thế, không tính toán với cô nữa, xem xem quay về xử lý cô thế nào!
Khi Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại lại reo lên.
“Ngủ ngon, cục cưng.”
Nhìn dòng tin wechat mà Tô Lạc Ly gửi, Ôn Khanh Mộ liền cười, thì ra người phụ nữ này ngại!
“Ừ, bé con của tôi khá lớn”
Ôn Khanh Mộ lại trả lời một câu.
“Cút!”
Ngủ một giấc dậy, Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Tối qua uống quá nhiều rượu, đến mức hiện giờ vẫn còn chút choáng váng.
Vì Dạ Bạn cần có chuyện phải xử lý, đã đến Quốc tế Tinh Hoàng.
Ôn Khanh Mộ gửi tin wechat.
“ở nhà không? Tôi đến tìm cô.”
Tiêu Mạch Nhiên hơi hoảng hốt.
Mặc dù tối qua uống nhiều, nhưng những gì nói với Dạ Bân, cô ta vẫn nhớ.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đã kết hôn.
Tiêu Mạch Nhiên hít sâu một hơi, trả lời tin nhắn của Ôn Khanh Mộ.
“Được.”
Nửa tiếng sau, Ôn Khanh Mộ lái xe tới khu Diamond.
Người mở cửa là Tiêu Mạch Nhiên.
Rõ ràng cô ta đã trang điểm, dùng phấn trang điểm để che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình.
“Vào đi.”