*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tô Lạc Ly!" Khi nghe thấy tên của Tô Lạc Ly, cả hội trường trước tiên là sững sờ, sau đó là rộ lên tiếng vỗ tay âm ïI Sao có thể lại là Tô Lạc Ly chứ? Về định luật phòng vé và đoạt giải, người trong giới đều biết.
Vừa rồi Mục Nhiễm Tranh đoạt giải, đã coi như là một kỳ tích, sao kỳ tích có thể xảy ra hai lần chứ? Sắc mặt Tôn Vũ Anh đã đen như đáy nồi! Cô ta nghĩ thế nào cũng không ngờ người bị cô ta châm chọc ở phía sau khán đài
- Tô Lạc Ly lại là người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần này! Sắc mặt Nhiễm Băng cũng không quá dễ nhìn, hai đàn chị lai thua một người mới, quả thật là hơi mất mặt, may là ở đây người có vai vế cao nhất là Tôn Vũ Anh, cô ta cũng không coi là người mất mặt nhất.
Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên cũng rất khó CoI.
Diễn viên không muốn đoạt giải thì không phải là diễn viên tốt, lân này cô ta được vào vòng trong, đương nhiên là cũng muốn đoạt giải.
Mặc dù cô ta cổ vũ Tô Lạc Ly ở phía sau khán đài, nhưng trong lòng cô ta vẫn hy vọng giải thưởng này thuộc về chính mình, dù sao mỗi người đều tư lợi.
Tô Nhược Vân tức đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện này sao có thể chứ? Là ai không được? Nhưng cứ phải là Tô Lạc Ly! Mộ Dung Dịch ở bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ giương khóe miệng.
Anh ta biết, cô luôn không kém.
Còn Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên, trực tiếp bật cười.
Không hổ là người phụ nữ của anh! Khoảnh khắc này đương nhiên là anh cũng tự hào.
Tiêu Mạch Nhiên cười gượng gạo.
"Em đã nói mà, diễn xuất của Lạc Ly rất tốt, cô ấy đoạt giải, đương nhiên là không có gì để nghi ngờ”
"Đó là đương nhiên!" Ôn Khanh Mộ mặt mày rạng rỡ.
Vì tiếng vỗ tay ở toàn hội trường rất lớn, Tiêu Mạch Nhiên không hề nghe rõ lời Ôn Khanh Mộ nói.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Ôn Khanh Mộ giống như đổi mặt, lập tức thu lại nụ cười, bắt đầu nghiêm mặt lại.
"Tôi nói là ban thẩm định mù rồi!" Tiêu Mạch Nhiên sững sờ, vì sao Ôn Khanh Mộ lại có thành kiến với Tô Lạc Ly như thế? Cho dù là cô đã đoạt giải để chứng minh bản thân, Ôn Khanh Mộ vẫn coi thường côi Xem ra nếu cô muốn nâng đỡ Tô Lạc Ly, còn cần tốn nhiều công sức.
Tiêu Mạch Nhiên an ủi chính mình, Tô Lạc Ly đoạt giải là chuyện tốt, nói rõ thời gian cô ta rời khỏi Tỉnh Hoàng, lại gần hơn một bước.
Bản thân Tô Lạc Ly cũng ngây người! Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần là giải thưởng này không đến lượt mình, đột nhiên bị gọi tên, cả người cô ngây ngốc! Cô ôm miệng, không nói được gì, không hề động đậy, nhìn như bị đóng băng.
Người hưng phấn nhất không phải là ai khác, mà chính là Mục Nhiễm Tranh.
"Cô ngốc rồi à? Mau lên nhận giải đi, bằng không người khác nhận mất giờ!" Mục Nhiễm Tranh trêu chọc ở bên cạnh.
Mục Nhiễm Tranh thấy Tô Lạc Ly không có phản ứng gì, vỗ đầu cô.
Lúc này Tô Lạc Ly mới tỉnh táo trở lại.
"Thật sự là tôi sao?”
Thậm chí cô còn không dám tin tưởng, nghi ngờ là mình đang nghe nhầm.
"Nói thừa, bằng không thì là ai?" Lúc này, có nhân viên đưa micro tới, Mục Nhiễm Tranh lập tức nhận lấy.