*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Lạc Ly nghĩ một lát.
"Không biết, lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này, nào có kinh nghiệm phong phú như anh, vì thế tôi phải läng đọng cảm xúc, nghĩ kỹ đã" "ĐMI! Cô có thể đừng thuận tiện châm chọc tôi một câu không? Tôi nào có kinh nghiệm chứ?”
Tô Lạc Ly liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh.
"Tôi muốn cho anh ấy một ngạc nhiên, dọa anh ấy, vì thế phải tìm một cơ hội thích hợp.
Anh ấy giận tôi nhiêu ngày như này, cũng không thể hời cho anh ấy được!" Tô Lạc Ly sờ cằm, dáng vẻ tính toán sâu xa.
"Được rồi, tùy cô, chỉ là tôi nhắc nhở cô lần cuối cùng, đây là chuyện lớn cả đời, đừng có coi như trò đùa, cô nghĩ kỹ đi" "Được, tôi biết rồi, mấy ngày này tôi sẽ suy nghĩ kỹ, tôi đi đây!" Mục Nhiễm Tranh vừa nghe thấy Tô Lạc Ly muốn đi, liên trợn trừng mải.
"Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà côi! Lợi dụng xong liên bỏ đi, vừa rồi là ai nói hả? Chơi cùng tôi cả đêm?" "Á " Tô Lạc Ly quên chuyện này quá nhanh, quả thật cô đã nói là chơi cả đêm với Mục Nhiễm Tranh.
"Coi anh em thân thiết là đồ chơi, có phải không? Muốn chơi thì chơi, muốn đi thì đi! Tô Lạc Ly, hôm nay cô mà dám đi, tôi đoạn tuyệt quan hệ với côi" “Anh thật sự không hổ danh là cháu của chú anh, trẻ con chết mất, còn đoạn tuyệt quan hệ nữa! Tôi chơi cả đêm với anh, được chưa, Mục 3 tuổi?" Tô Lạc Ly cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chơi cùng Mục Nhiễm Tranh, lần này muốn trốn cũng không trốn được.
Vì thế cả một đêm...
"Tô Lạc Ly, cái đồ đồng đội ngu ngốc nhà cô, cô tiến lên, cô chạy gì chứ?”
"Tô Lạc Ly, đầu óc cô bị chập mạch à, mất không một mạng!" "Tô Lạc Ly, đồ đầu heo, không phải đã nói với cô là bên kia có người rồi sao?" "Mục Nhiễm Tranh, anh còn mắng tôi là lợn nữa, có tin là tôi đập máy tính của anh không?" "Tôi nói cho cô biết, nếu tôi còn chơi game với cô lần nào nữa, ĐM tôi chính là con lợn" "Anh còn mắng tôi nữa, tôi đi thật đấy!" Hai người mắng nhau cả đêm.
Dark Region Ôn Khanh Mộ lạnh mặt, khuôn mặt đen kịt kia, giống như mây đen tích tụ trước cơn mưa giông.
Mấy ngày nay, mặt anh luôn đen xì, chưa từng dễ chịu.
Trên bàn vẫn là một đống giấy tờ như trước.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn điện thoại của mình, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ.
ĐM, người phụ nữ chết tiệt này! Rõ ràng biết là anh tức giận, mà không biết đến làm hòa sao? "Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Ôn Khanh Mộ nóng nảy nói.
Nghe thấy âm thanh này, người ở bên ngoài không dám đi vào.
Doãn Cẩn lấy hết dũng khí đi vào.
"Chủ tịch Ôn, cô Tiêu đến”
"Cô ta đến làm gì? Không gặp" Ôn Khanh Mộ gần như không chân chừ một giây nào.
"Á...
Hình như cô Tiêu đưa gì đến cho anh" "Đưa đồ?" "Vâng, tôi thấy tay cô ấy xách đồ" "Cả người và đồ đều đi đi!" Ôn Khanh Mộ hơi bực mình, cái tên nhóc Dạ Bân này vẫn không nói chuyện anh đã kết hôn cho Tiêu Mạch Nhiên, khiến cho