Chương 1482
“Đương nhiên, ma cà rồng chúng ta có thể trẻ mãi, chúng ta có sức mạnh và tốc độ vô hạn mà con người không thể so sánh, chúng ta có thể sống mãi không già, nhất là những ai biến thành ma cà rồng ở độ tuổi này như tôi và cậu thì có thể giữ diện mạo như thế này mãi.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt Daisy rất hớn hở.
Nhưng Tô Kiêm Mặc lại cảm thấy vô cùng nực cười.
“Sinh, lão, bệnh, tử của con người là quy luật tự nhiên, mặc dù không ai muốn già đi nhưng người già cũng có cái hay của người già. Mỗi giai đoạn tuổi tác của con người đều có ý nghĩa riêng, mỗi ngày của họ đều không giống nhau.”
Daisy không ngờ cậu thanh niên trẻ này lại nói được những lời như thế.
“Nhưng chúng ta thì sao? Cô của hôm qua với hôm nay có gì khác nhau? Hay là cô của mười năm trước với cô của bây giờ có gì khác nhau không? Cuộc sống của chúng ta thật vô nghĩa.”
Mặc dù Daisy cực kỳ không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cô ta vẫn suy nghĩ về những lời Tô Kiêm Mặc nói, cậu nói không phải không có lý.
Trong lâu đài có rất nhiều người, nhưng họ không cần làm việc, mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Nhóm chị em của cô ta đánh bài, trang điểm, nghiên cứu quần áo mỗi ngày, thỉnh thoảng sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nhưng tuổi thọ của họ quá dài, mấy năm đầu cô ta cảm thấy thế giới ma cà rồng rất mới lạ nên bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng chỉ mới mười năm cô ta đã không còn hứng thú gì với các nơi nữa, mà mười năm đối với tuổi thọ vô hạn của ma cà rồng mà nói là cực kỳ ngắn.
“Mỗi ngày của chúng ta đều lặp lại, mẹ tôi từng nói điều bà hối hận nhất là đã yêu ma cà rồng, vì vậy mà bà trở thành ma cà rồng, rời xa bố mẹ và người thân của mình, còn buộc phải rời xa con trai. Mặc dù bà có tuổi trẻ vĩnh viễn, nhưng bà cảm thấy tuổi trẻ vĩnh viễn chính là nỗi đau vĩnh viễn.”
Daisy hoàn toàn im lặng, Tô Kiêm Mặc thấy mình có vẻ đã lay động được cô ta nên nói tiếp.
“Bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô. Tôi sẽ không để người mình yêu trở thành ma cà rồng, bởi vì thứ tình yêu đó rất ích kỷ, tôi sẽ không để cô ấy phải tiếp tục chịu những đau khổ mà tôi đang chịu. Yêu một người không phải là chiếm hữu một cách ích kỷ mà là nhìn người đó hạnh phúc, hạnh phúc ấy mình không thể mang lại thì hãy để người khác mang đến cho họ.”
Daisy đột nhiên nhếch miệng cười: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu, không ngờ cậu lại biết ăn nói đến vậy. Loanh quanh một vòng chẳng qua cũng chỉ vì muốn tôi từ bỏ Ôn Khanh Mộ.”
“Cô cưỡng ép trói anh ấy ở lại bên mình, thậm chí dùng thủ đoạn bỉ ổi để uy hiếp tôi, như vậy không khiến hai người được sống vui vẻ đâu, anh ấy sẽ đau khổ, cô cũng sẽ đau khổ.”
“Đau khổ? Tôi rất yêu anh ấy, tôi sẽ không khiến anh ấy đau khổ. Từ nhỏ tôi đã sống ở phương Tây, quan niệm của người phương Tây chúng tôi là thích gì thì phải chiếm lấy.”
Daisy đứng dậy: “Tạm biệt cậu nhóc.”
Nói xong Daisy bước ra khỏi nhà lao trên đôi giày cao gót, trở về phòng mình.
Phòng Daisy giống như phòng công chúa, tất cả đều có màu hồng, từ chiếc giường tròn kiểu châu Âu cho tới tủ quần áo kiểu châu Âu, thậm chí giấy dán tường cũng màu hồng.
Cách bài trí của căn phòng này được cô ta thay đổi một năm trước, sao bây giờ bỗng nhiên lại thấy không ưa nữa?
Khi vừa trở thành ma cà rồng, cô ta hào hứng như một đứa trẻ, bắt tay vào trang trí phòng mình theo phong cách mà cô ta thích nhất khi còn là người.
Nhưng ở mãi trong căn phòng giống nhau cũng chán, cô ta không nhớ mình đã thay đổi cách bài trí trong phòng mình bao nhiêu lần.
Mặc dù cô ta hiểu ý Tô Kiêm Mặc, nhưng đúng là lời của cậu đã chạm đến trái tim cô ta.
“Xem ra căn phòng này lại sắp phải thay đổi rồi!”