Chương 1453
Ôn Khanh Mộ vẫn không nói câu nào, anh chỉ hút thuốc và nhả khói.
“Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, sẽ không có chuyện gì nữa. Hơn nữa nếu không muốn để Lạc Ly có thai thì cậu dùng biện pháp tránh thai là được! Hiện tại cô ấy có thai rồi, cậu còn trách ai?”
Giản Ngọc nói rất nhiều, nhưng Ôn Khanh Mộ hoàn toàn coi anh ta như không khí, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
“Rốt cuộc cậu có nghe thấy lời tôi nói hay không?” Giản Ngọc có chút tức giận, dù sao thì anh ta cũng là anh trai của Ôn Khanh Mộ!
“Anh không thể hiểu được tâm trạng của em lúc đó đâu, bởi vì năm đó người nằm trên giường như một người chết không phải vợ của anh.”
Lời nói của Ôn Khanh Mộ u ám đến đáng sợ, như thể được nặn ra từ trong miệng vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Giản Ngọc nghe thấy kiểu hình dung như vậy từ miệng Ôn Khanh Mộ: như một người chết.
Năm đó Tô Lạc Ly hôn mê sâu phải nằm trên giường bệnh, tất cả mọi người đều kiêng kỵ việc nhắc đến chữ “chết” trước mặt Ôn Khanh Mộ, nhưng trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng rất rõ rằng lúc đó Tô Lạc Ly giống như một người chết vậy.
Người sống thực vật và người chết cũng không có điểm khác biệt gì đáng nói.
“Khi ấy quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Chẳng phải lần này cậu bảo vệ Lạc Ly thật tốt là được sao?”
“Em không làm được.”
Ôn Khanh Mộ dùng sức dập tắt điếu thuốc lên bệ cửa sổ, hai tay anh chống lên bệ cửa, Giản Ngọc liếc mắt nhìn thì thấy gân xanh trên cánh tay anh đã nổi cả lên.
Từ trước tới giờ anh luôn là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, anh cũng luôn kiêu căng ngạo mạn, nhưng không ngờ bây giờ lại thẳng thắn thừa nhận rằng mình không làm được.
“Không phải hồi đó em đã dốc hết sức để bảo vệ cô ấy sao? Nhưng chẳng phải kết quả vẫn như vậy ư? Ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất mà em cũng không bảo vệ được. Lần đầu cô ấy có thể may mắn sống sót, nhưng em không tin lần nào bọn em cũng may mắn như vậy.”
Khi đó Tô Lạc Ly gần như không thể tỉnh lại được nữa, điều này đã khiến Ôn Khanh Mộ phải chịu nỗi đau quá lớn.
“Khi đó em luôn cho rằng trên đời này không có việc gì mà mình không làm được, nhưng về sau em mới phát hiện rằng mình đã quá kiêu ngạo! Quá tự cao tự đại! Nếu không phải vì sự kiêu ngạo của em thì có lẽ Lạc Ly đã không gặp phải tai họa này.”
Lời nói của Ôn Khanh Mộ khiến Giản Ngọc hoàn toàn im bặt, có lẽ anh ta có thể hiểu được tại sao phản ứng đầu tiên của Ôn Khanh Mộ sau khi biết tin Tô Lạc Ly có thai là muốn cô bỏ đứa bé.
Giản Ngọc cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, Lạc Ly rất muốn có đứa bé này.”
Sao Ôn Khanh Mộ lại không biết Tô Lạc Ly rất muốn đứa bé này, nhưng anh thật sự rất sợ hãi.
Chưa bao giờ anh thấy sợ hãi như lúc này.
Cả đêm qua anh đều không dám nhắm mắt lại, bởi vì vừa nhắm mắt thì anh lại nhìn thấy hình ảnh Tô Lạc Ly đang nằm trên giường bệnh.
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tô Lạc Ly quyết định để cả hai đều bình tĩnh lại một chút, buổi tối cô sang phòng trẻ con để ngủ. Sáng hôm sau, ước chừng Ôn Khanh Mộ đã đi rồi, cô mới về phòng ngủ để lấy đồ nhưng lại phát hiện rằng chăn gối trong phòng vẫn còn gọn gàng, ngay cả ga trải giường cũng không có lấy một nếp nhăn.
Dường như đêm qua không có ai vào trong phòng cả.
Ôn Khanh Mộ chưa từng dọn dẹp phòng, ngày hôm qua cô có vào phòng để dọn dẹp, hiển nhiên là đêm qua Ôn Khanh Mộ không về nhà.