Chương 1451
“Làm gì vậy? Khó khăn lắm em mới về nhà, còn không nắm bắt thời gian!” Anh đã đợi rất lâu rồi.
“Vừa nãy em còn chưa nói xong đâu! Chẳng phải anh hỏi em là biện pháp gì sao? Biện pháp của em chính là ví dụ như em có thai thì bụng sẽ to hơn, vậy chẳng phải là mập lên sao?” Tô Lạc Ly ấp úng nói.
Ôn Khanh Mộ không hiểu rõ ý của Tô Lạc Ly, “Đây gọi là biện pháp gì? Đối với người khác thì có tác dụng, nhưng đối với em thì không!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ lại chuẩn bị kéo Tô Lạc Ly đi.
Tô Lạc Ly nôn nóng đến nỗi giậm chân, “Ý em là em có thai rồi!”
Bầu không khí như thể đột nhiên bị đông cứng lại.
Nghe thấy câu này, một lúc lâu sau Ôn Khanh Mộ mới quay mặt lại nhìn Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly cảm thấy trái tim mình đập nhanh tới nỗi như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Em vừa nói gì?”
“Em nói…” Thậm chí Tô Lạc Ly không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ, “Em… có thai rồi.”
Bầu không khí lại lặng ngắt như tờ, Tô Lạc Ly đang yên lặng chờ đợi câu trả lời, cô thật sự hy vọng Ôn Khanh Mộ cũng vui mừng như mình.
Trong lúc này, trong đầu Ôn Khanh Mộ chợt hiện ra cảnh tượng Tô Lạc Ly hôn mê trong bệnh viện.
Sau khi sững sờ mất một phút, Ôn Khanh Mộ đột nhiên lên tiếng: “Phá đi.”
Lần này lại đến Tô Lạc Ly ngây người, cô ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khanh Mộ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, “Anh nói lại lần nữa đi.”
“Anh nói bỏ đứa bé đi.”
Giọng nói của Ôn Khanh Mộ nhẹ hơn rất nhiều.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, Tô Lạc Ly giơ tay lên và cho Ôn Khanh Mộ một cái tát.
Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, nghĩ rằng Ôn Khanh Mộ sẽ khổ sở, sẽ khó xử hoặc thậm chí là nổi giận, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng phản ứng đầu tiên của Ôn Khanh Mộ khi biết tin này chính là bảo mình bỏ đứa bé.
Tô Lạc Ly không nói gì nữa mà dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Đêm nay Tô Lạc Ly sang phòng trẻ con ngủ cùng hai cậu con trai, Ôn Khanh Mộ không sang tìm cô.
Tiểu Thất đã ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, còn Tam Tam thì vẫn còn dồi dào tinh thần và sức lực, đang không ngừng ngọ nguậy.
“Mẹ ơi, có phải mẹ không cần bố nữa không?” Tuy Tam Tam mới ba tuổi nhưng lại là một cậu bé thông minh lanh lợi.
“Đừng nói linh tinh, sao mẹ lại không cần bố nữa chứ? Con mau ngủ đi.” Tô Lạc Ly đắp chăn cho Tiểu Thất, sau đó xoa đầu Tam Tam.
“Vậy tại sao mẹ lại sang phòng bọn con để ngủ ạ? Mẹ ơi, mẹ không cần bố nữa, mẹ cần Tam Tam.”
“Con không nghe lời như vậy, mẹ cần con làm gì?” Tô Lạc Ly vừa xoa đầu Tam Tam vừa nói, “Tam Tam, nếu mẹ sinh cho con thêm một em trai hay em gái thì con có thích không?”
“Thích ạ! Nếu có em trai hay em gái thì bố mẹ có thể mua thêm đồ chơi, sau đó con có thể cướp của em để chơi!”
Tô Lạc Ly đỡ trán và thở dài, sao mạch não của con trai mình lại như thế này cơ chứ?
“Con là anh trai, tại sao lại luôn muốn cướp đồ chơi của em mình?”
“Dù sao thì các em cũng không biết chơi, con chơi thay các em ạ! Nếu không thì sẽ rất lãng phí, tiền nhà ta cũng đâu phải là do gió thổi tới ạ.” Tam Tam chớp đôi mắt to tròn đen láy với vẻ tinh nghịch.