“Có gì nói mau, giờ tôi muốn về nhà!”
Hiển nhiên Ôn Khanh Mộ cực kì không kiên nhãn, trong một tuần ở công ty làm việc này, anh sắp mệt chết rồi.
“À… là chuyện liên quan đến phu nhân”
“Nói!” Ôn Khanh Mộ liền nhíu mày.
“Người tôi phái đi nói, hôm phu nhân quay về, vừa xuống máy bay liền được một người tặng hoa, là hoa hồng màu lục, còn có một cái cốc bạc”
“Cái gì?”
Doãn Cẩn hít sâu một hơi.
“Là ai?”
“Người tặng hoa không lộ mặt, chỉ để một đứa bé đưa tới, người phái đi ở xa, cũng không biết đứa bé nói gì với phu nhân”
“Cô ấy về từ một tuần trước, vì sao bây giờ mới nói với tôi?”
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy trong ngực bừng lên lửa giận.
“Vì chủ tịch luôn bận chuyện ở công ty, vì thế… vì thế mãi vẫn chưa nói”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, trực tiếp rời đi.
Người đàn ông này không khỏi quá thần bí!
Anh tức giận như thế, vốn là vì anh sai Doãn Cẩn tìm tư liệu liên quan đến người này theo khuôn mặt kia, kết quả không thu hoạch được gì!
Trên thế giới này còn có người mà Ôn Khanh Mộ anh không tra ra đượ!
c Nếu anh không moi người đàn ông này ra, sợ là cục tức này không tan đượ!
c Về đến nhà đã là nửa đêm, Tô Lạc Ly đã ngủ từ lâu rồi.
Anh vừa vào cửa, khứu giác nhạy bén liền ngửi thấy mùi hoa hồng.
Trên bàn trang điểm trong phòng ngủ có một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong cắm một bó hoa hồng màu lụ!
c Hoa hồng màu lụ!
c Ôn Khanh Mộ lại càng thêm tức giận, anh đi thẳng đến đầu giường, xốc chăn của Tô Lạc Ly lên, đè người lên.
Tô Lạc Ly giật mình tỉnh giấc.
“Anh làm gì thế?”
“Cô nói xem!” Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ cực kì khó chịu, gần như là gầm lên.
Tiếp đó, xé đồ ngủ của Tô Lạc Ly cực kì thô bạo, hơn nữa còn gặm cắn môi cô không chút dịu dàng, thậm chí còn cần tai cô mang ý trừng phạt!
Tô Lạc Ly bị giày vò đến chết đi sống lại.
Cô nhớ lúc bắt đầu thân mật với Ôn Khanh Mộ, anh cũng không thô bạo thế này, không biết rốt cuộc anh làm sao.
nữa.
Là vì trước đó cô đồng ý với anh, sau khi về nhà lại thân mật sao?
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy người cực kì đau đớn, liên tục xin tha.
Nhưng Ôn Khanh Mộ nào chịu tha cho cô, vừa nghĩ tới bên cạnh cô tồn tại một người đàn ông thần bí như kia, hơn nữa cô chưa từng nhắc với anh nửa chữ, trong lòng anh liền như lửa dốt.
Trận làm tình này kéo dài mãi đến khi trời sắp sáng!
Tô Lạc Ly đã mệt đến mức ngủ mê man từ lâu.
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới dừng lại.
Khi dục vọng trong người hoàn toàn được giải phóng, lửa giận trong lòng anh cũng coi như xả được vài phần.
Ôn Khanh Mộ không ở lại đây, thay đồ, sau đó rời đi.
Khi rời đi còn mang theo hoa hồng trên bàn.
Mỗi lần Ôn Khanh Mộ t Ni Ni luôn chờ đợi, cô ta ngủ ở trong phòng khách, cũng không thấy Ôn Khanh Mộ đi ra.
Ôn Khanh Mộ ho một tiếng, Triệu Ni Ni liền giật mình tỉnh giấc, lau nước dãi bên khóe miệng.
“Ông chủ..”
“Nhớ hôm nay cho cô ấy uống canh”
“Vâng, ông chủ”
Ôn Khanh Mộ lạnh mặt rời đi.
Triệu Ni Ni bĩu môi.
“Thật sự là đồ hồ ly tinh! Giày vò suốt cả một đêm!”
Tô Lạc Ly ngủ một mạch tới một giờ chiều, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là đau.
Giữa hai chân vẫn hơi run rẩy.
Không phải nói là lần đầu mới đau sao?
Vì sao đã nhiều lần như vậy rồi mà vẫn đau?
Tối qua tên đàn ông kia thật sự quá xấu xa!
Tô Lạc Ly chống người xuống giường, hai chân vẫn hơi run run, một lúc sau mới đỡ hơn một chút.
Đánh răng rửa mặt xong, ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô mới phát hiện không thấy hoa hồng đâu nữa.
Cô cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo rồi xuống tầng.
Dì Phương, Lê Hoa và Triệu Ni Ni đã ăn xong bữa trưa từ lâu.
“Phu nhân, cô tỉnh rồi? Mau ăn chút gì đi” Dì Phương vội vàng tiến đến.
Tô Lạc Ly gật đầu.
Khi dì Phương chuẩn bị bữa trưa, Triệu Ni Ni vẫn đặt bát canh kia lên bàn.
Tô Lạc Ly thích uống canh, nhưng dì Phương thấy cô.
trực tiếp uống bát canh kia, lại không thể làm gì khác, dù sao Triệu Ni Ni cũng đang đứng một bên nhìn chằm chằm!
Bà cũng chỉ có thể thầm thở dài một hơi.
“Đúng rồi, dì Phương, dì có thấy hoa hồng của tôi đâu không?”
Dì Phương lắc đầu: “Không có, phu nhân, không phải cô đặt trên bàn trang điểm sao?”
“Không có”
“Bị ông chủ vứt đi rồi” Triệu Ni Ni ở một bên, liếc mắt khinh thường nhìn Tô Lạc Ly.
“Dựa vào cái gì mà anh ta vứt đồ của tôi?”
“Cô nói dựa vào cái gì chứ, anh ấy là chủ ở đây, thứ anh ấy không thích đương nhiên phải vứt đi” Triệu Ni Ni nói xong, liền rời khỏi nhà ăn.
Tô Lạc Ly cắn răng, không ăn nổi cơm nữa!
Tên đàn ông vừa bạo lực vừa bá đạo này!
Thật quá đáng!
Cục tức này, quả thật cô không nhịn được, ăn xong cơm, cô liền ngồi xe đến Dark Region.
Lão Trần vừa dừng xe lại, Tô Lạc Ly vẫn chuẩn bị đi vào.
từ cửa sau như trước, khi cô vừa chuẩn bị xuống xe, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tiêu Mạch Nhiên.
Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên đeo kính đen, mặc quần áo.
cũng rất đơn giản, nhưng Tô Lạc Ly liếc mắt liền nhận ra.
Dù sao, đứng cạnh cô ấy là Hạ Liên không chút che chắn.
Hai người đi từ bên cạnh xe qua.
“Hạ Liên, lát nữa em chờ tôi ở cửa, em yên tâm, sẽ không lâu lắm đâu”
“Trời ơi, chị Mạch Nhiên, chị và chủ tịch Ôn lâu rồi chưa gặp nhau, lâu một chút cũng không sao, em không vội.”
Nghe hai người nói chuyện, Tô Lạc Ly trăm ngàn suy nghĩ.
Rất hiển nhiên, Tiêu Mạch Nhiên đến tìm Ôn Khanh Mộ.
Cô còn đến làm gì nữa?
Thấy Tiêu Mạch Nhiên quen đường thuộc lối, trực tiếp.
vào từ cửa sau, Tô Lạc Ly càng cảm thấy trong lòng buồn phiền cực kì!
Cô là phu nhân chính thức, nhưng chỉ đến một lần mà thôi, người ta thì sao, giống như đến nhà mình, cực kì quen thuộc.
“Phu nhân, sao cô không xuống xe, có phải quên gì không?” Lão Trần hỏi.
“Lão Trần, quay về đi”
“Hả? Chúng ta đã đến rồi, cô không vào thăm chủ tịch Ôn sao?”
“Tôi bỗng nhớ ra, trong nhà còn có chuyện, không đi nữa, về đi”
“Vậy được” Lão Trần chỉ đành nghe theo mệnh lệnh.
Trên đường quay về, Tô Lạc Ly suy nghĩ đủ điều.
Cô cảm thấy bản thân rất khó chịu.
Cô không phải chỉ muốn sinh một đứa con sao? Chỉ cần Ôn Khanh Mộ cho cô là được? Những thứ khác, cô còn đang mong chờ quá đáng gì chứ?
Nhưng trong lòng cô lại không thoải mái, cực kì không thoải mái.
Về đến nhà, Tô Lạc Ly liền nhốt mình trong phòng ngủ, bữa tối cũng không ăn.
Ôn Khanh Mộ ăn xong bữa tối mới về, lúc trước anh bận cả tuần, công việc cũng không nhiều như vậy, cũng không cần ở mãi trong công ty.
Dì Phương thân là người từng trải, dường như nhìn ra hai người đang cãi nhau.
Ôn Khanh Mộ vừa vào cửa, bà liền đến đón.
“Ông chủ, cậu về rồi?”
“Ừ” Ôn Khanh Mộ không muốn để ý đến người giúp việc.
“Hình như tâm trạng phu nhân không tốt, cậu lên khuyên cô ấy đi, bữa tối cô ấy không ăn gì”