Chương 1317
Lê Thấm Thấm đắc ý, tiếp tục ăn cơm của mình, để những người còn lại vẫn còn đang khó tin.
“Thấm Thấm, đây thật sự là truyện tranh của con, con tự vẽ à? Chắc không phải là con thuê người khác vẽ rồi đề tên con đấy chứ?”
Lê Thấm Thấm trợn mắt ăn cơm mà không đáp.
“Chuyện này sao có thể chứ, mấy tháng rồi ông đâu có cho con bé tiền tiêu vặt, con bé muốn thuê người ta cũng phải có tiền chứ, Thấm Thấm nhà ta thành công, đã làm họa sĩ truyện tranh rồi.”
Khỏi phải nói Ôn Lam phấn khích cỡ nào: “Tuấn Kiệt, học tập chị con đi. Con xem con kìa, bài tập thì làm không xong, sau này còn có thể trông cậy con làm cái gì chứ!”
Lê Tuấn Kiệt bĩu môi: “Đưa con xem thử!”
“Con cẩn thận chút, đừng làm bẩn.”
Lê Tuấn Kiệt nhận lấy cuốn truyện tranh rồi lật hai trang: “Chị, chị có thể tặng em một cuốn không? Bạn em ai cũng thích đọc truyện tranh, để em nói với các bạn , chị gái em là họa sĩ vẽ truyện tranh!”
“Không thành vấn đề, nhưng truyện này không hợp với tuổi mấy đứa cho lắm, mấy đứa xem chơi thôi nhé.” Lê Thấm Thấm bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Cô còn để một bản hợp đồng và thẻ ngân hàng lên bàn.
“Con biết mọi người sẽ không tin, đây là hợp đồng của con với nhà xuất bản, thẻ ngân hàng này là nhuận bút nhà xuất bản trả cho con, năm mươi nghìn!”
Lê Thấm Thấm phấn khởi đưa năm ngón tay ra.
“Ôi trời ơi, Thấm Thấm nhà ta thật sự thành công rồi, còn có cả nhuận bút tận năm mươi nghìn, nhiều như vậy?”
Lê Hán Giang luôn muốn thể hiện mình là người bố nghiêm khắc, nhưng quả thực ông ta không kiềm nổi phấn khích, đây là lần đầu tiên ông ta tự hào về con gái của mình.
“Hán Giang, ông đừng chỉ biết vui, nói gì đi chứ. Con gái thành công rồi, ông còn không thưởng cho con bé sao?”
“Thưởng cho nó cái gì? Trước đây nó gây ra bao nhiêu chuyện, vừa làm gia đình nở mày nở mặt được một chút là muốn thưởng sao?” Lê Hán Giang vẫn nghiêm mặt.
“Đây là xuất bản truyện tranh đấy, Thấm Thấm nhà ta trở thành họa sĩ truyện tranh rồi, không phải bỏ tiền là có thể mua được đâu! Lẽ nào không nên thưởng sao? Thấm Thấm, con nói đi, con muốn gì?”
Lê Thấm Thấm mím môi cười: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
Bây giờ cô không thể nói là mình không muốn ra nước ngoài được, nếu không thì mục đích rõ ràng quá.
Sau bữa cơm tối, Lê Thấm Thấm về phòng ngủ, nóng lòng gọi cho Mục Nhiễm Tranh.
“Mục Nhiễm Tranh, tôi đưa truyện tranh của tôi cho bố tôi xem rồi. Mặc dù ông ấy chẳng tỏ vẻ gì nhưng tôi có thể thấy ông ấy rất vui.” Lê Thấm Thấm cũng khó giấu được niềm vui.
“Vậy ông ấy nói thế nào, không nói sẽ thưởng cô cái gì à?” Từ tận đáy lòng, Mục Nhiễm Tranh cũng vui thay cho Lê Thấm Thấm.
“Ông ấy không nói, nhưng mẹ kế tôi nói rồi, nhưng mà tôi bảo chưa nghĩ ra.”
“Sao cô không nhân cơ hội này nói thẳng là cô không muốn đi nước ngoài?” Mục Nhiễm Tranh có hơi không hiểu.
“Bây giờ không thể nói, bố tôi gian xảo lắm, ông ấy liếc cái thôi là có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi ngay. Tôi phải đợi thêm, anh đợi tin tốt của tôi đi!”