Chương 1272
“Tôi không muốn về! Bố tôi muốn đưa tôi ra nước ngoài, nhưng tôi không muốn đi!” Thái độ của Lê Thấm Thấm rất kiên quyết.
“Ra nước ngoài du học cũng rất tốt mà. Bố cô thương cô như vậy chắc chắn sẽ tìm người chăm sóc cho cô thật tốt, cô ra nước ngoài cố gắng học hành chăm chỉ, tôi nói cô nghe nước ngoài thú vị hơn trong nước đó!”
Lê Thấm Thấm vẫn không hề lay chuyển: “Anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Tôi cũng từng đi du lịch nước ngoài rồi, tôi cũng biết nước ngoài là như thế nào. Đúng là nước ngoài rất tốt, tôi cũng rất thích, nhưng bảo tôi ra nước ngoài du học thì tôi không đi.”
“Tại sao?”
“Đây mới là nhà tôi! Tại sao tôi phải đi? Mụ hồ ly tinh kia luôn muốn bố đưa tôi ra nước ngoài, muốn đuổi tôi đi để bà ta chiếm đoạt tài sản nhà tôi, cướp lấy bố tôi!”
Mục Nhiễm Tranh gãi đầu, anh không thể hình dung được mạch não của cô gái xấu tính này.
“Về mặt pháp luật, cho dù cô ra nước ngoài thì tài sản nên thuộc về cô cũng sẽ không mất đi, huống hồ chắc chắn bố cô cũng sẽ để lại một phần cho cô.”
“Anh biết cái gì? Tóm lại tôi sẽ không ra nước ngoài, tôi cũng không muốn về nhà! Cảm ơn anh đã mời tôi ăn mỳ!”
Lê Thấm Thấm có vẻ rất tức giận, cô cầm túi bước ra khỏi quán mỳ.
Mục Nhiễm Tranh rất đau đầu, anh thật sự rất không muốn quan tâm đến Lê Thấm Thấm nhưng dù sao cũng quen biết, anh cũng không thể nhìn cô tiếp tục sống lang thang đầu đường được đúng không?
Cô là một cô gái hai mươi tuổi, tay trói gà còn không chặt, lỡ gặp phải tên lưu manh nào thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Mục Nhiễm Tranh lập tức cầm chìa khoá xe đuổi theo ra ngoài: “Cô đi đâu?”
“Tôi không biết! Khi nào có tiền tôi cũng sẽ mời anh ăn mỳ, tôi là người có ơn tất báo!”
“Bây giờ ăn cơm cũng là một vấn đề khó khăn, chờ đến khi nào cô mới có tiền chứ?” Mục Nhiễm Tranh không khỏi bật cười.
Lê Thấm Thấm cảm thấy mình bị chế giễu, lập tức dừng lại trừng mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Sẽ có ngày tôi khiến tất cả những người coi thường tôi phải ngạc nhiên!”
“Được, được, được, cô có bản lĩnh, cô giỏi, nhưng bây giờ ít nhất cô cũng nên tìm một chỗ dừng chân đã chứ, cô cứ ở trên đường thế này quá nguy hiểm!”
“Nguy hiểm hay không cũng không cần anh lo!”
“Còn lâu tôi mới thèm lo cho cô!”
Mục Nhiễm Tranh phát hiện trong nhà có một cô gái xấu tính thế này thật sự rất đau đầu, anh bắt đầu thấy thông cảm cho Lê Hán Giang một cách không thể giải thích được.
Nhưng anh vẫn đuổi theo Lê Thấm Thấm: “Thế này đi, cô có thể ở tạm chỗ tôi trước, chung cư tôi bây giờ cũng chỉ có mình tôi ở.”
Lúc này Lê Thấm Thấm mới dừng bước: “Anh bảo tôi đến chỗ anh ở?”
“Dù sao cũng tốt hơn ở ngoài đường dãi gió dầm sương đúng không? Nơi tôi ở là chung cư cao cấp, khi nào cô quyết định đi đâu thì dọn khỏi chỗ của tôi cũng được.”
Mục Nhiễm Tranh cũng không biết dây thần kinh nào của mình đặt không đúng chỗ, không ngờ lại mời cô về nhà mình.
Cứ vậy, Lê Thấm Thấm được Mục Nhiễm Tranh đưa về căn hộ của anh.