Chương 1256
“Vâng cậu chủ.” Người giúp việc bưng canh đi lên gác.
Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng khách chờ, để bảo đảm không xảy ra sai sót, anh cố ý lấy thuốc phá thai từ bệnh viện, tin chắc rằng chẳng mấy chốc sẽ có tin.
Chỉ cần phá bỏ được đứa bé này thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng khách nhắm mắt lại.
Rất nhanh sau đó, đầu tiên là tiếng thứ gì rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng thét chói tai của con gái vang lên.
Ôn Khanh Mộ choàng mở mắt đứng dậy đi lên gác, Tô Lạc Ly nghe thấy tiếng cũng đi vào phòng Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm nằm trên mặt đất ôm bụng.
Tô Lạc Ly vội đỡ Lê Thấm Thấm, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Bụng tôi đau quá, bụng tôi đau quá!” Lê Thấm Thấm không ngừng kêu đau bụng.
“Lập tức chuẩn bị xe đến bệnh viện!” Tô Lạc Ly hô to với Ôn Khanh Mộ.
Thế nhưng Ôn Khanh Mộ không hề nhúc nhích, anh nhíu mày nhìn chằm chằm Lê Thấm Thấm, “Đừng giả vờ nữa.”
Tô Lạc Ly hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Lê Thấm Thấm chợt dừng lại, vênh váo đứng lên.
“Anh nhìn ra rồi à?”
“Cô không hề uống canh.”
Khi lấy thuốc phá thai Ôn Khanh Mộ đã hỏi bác sĩ, phản ứng xuất hiện đầu tiên là chảy máu, hơn nữa sẽ không đau đớn dữ dội như vậy, Lê Thấm Thấm rõ ràng đang giả vờ!
Anh chỉ ngạc nhiên vì sao Lê Thấm Thấm lại biết anh bỏ thuốc?
“Đương nhiên em không uống canh rồi, em mà uống thì làm sao đứng đây được nữa?” Lê Thấm Thấm vừa nói vừa sờ bụng mình.
“Hai người đang nói gì vậy?”
“Cô hỏi anh ấy đi!” Lê Thấm Thấm đứng cạnh Tô Lạc Ly chỉ vào Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ quay người muốn bỏ đi nhưng bị Lê Thấm Thấm gọi lại.
“Anh dám làm mà không dám chịu à? Anh có phải là đàn ông không vậy? Thôi bỏ đi, để em nói vậy, anh ấy bỏ thuốc phá thai vào canh, muốn phá đứa con trong bụng tôi!”
Tô Lạc Ly kinh hãi quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ, “Anh bỏ thuốc với cô ấy ư? Sao anh lại làm vậy, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Dù gì đi nữa trong bụng cô ấy cũng có đứa con của anh!”
“Là con anh thì sao? Chỉ cần đứa bé này còn sống, hai chúng ta không thể nào bên nhau được nữa, chẳng lẽ em vẫn chưa nhận thức được vấn đề này à?” Ôn Khanh Mộ cũng không chịu nhường.
“Chẳng phải chúng ta vẫn đang nghĩ cách sao? Sao anh có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy hại con anh, hại một cô gái hai mươi tuổi hả!” Trước giờ Tô Lạc Ly chưa từng nghĩ Ôn Khanh Mộ là một người tồi tệ như vậy.
“Đúng, anh tồi tệ! Anh ích kỷ! Anh làm vậy là vì ai?”