Chương 1253
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ sâu thẳm, anh không nói với Tô Lạc Ly rằng thế lực của Lê Hán Giang lớn đến cỡ nào.
Tối hôm đó Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ tắm xong định đi ngủ thì Lê Thấm Thấm bỗng đi tới, trong ngực cô ta còn ôm gối.
Lê Thấm Thấm mặc đồ ngủ, ánh mắt khiêu khích, “Tôi muốn ngủ trong phòng này, anh ấy cũng phải ở lại.”
Vừa nói Lê Thấm Thấm vừa chỉ vào Ôn Khanh Mộ.
“Về phòng của cô đi! Đây là phòng ngủ của tôi và Ly Ly.”
“Đây tất nhiên là phòng ngủ của anh, nhưng rất nhanh thôi sẽ là phòng ngủ của chúng ta, không có chút quan hệ nào với Tô Lạc Ly.”
Tô Lạc Ly cố gắng suy nghĩ bình tĩnh, cô biết Tô Thấm Thấm đang muốn đánh tan tất cả phòng tuyến của cô, cho nên cô càng không thể hoảng hốt.
“Cô Lê, tuy bây giờ trong bụng cô mang cốt nhục của chồng tôi, nhưng tôi và chồng tôi còn chưa ly hôn, tôi vẫn là nữ chủ nhân của cái phòng này, làm phiền cô ra ngoài, chúng tôi buồn ngủ rồi.”
Lê Thấm Thấm vẫn bình tĩnh trước lời nói của Tô Lạc Ly.
“Cô đừng có lấy thân phận nữ chủ nhân của cô ra dọa tôi, tương lai ai là nữ chủ nhân nơi này còn chưa biết đâu! Tô Lạc Ly, chúng ta có cần ra ngoài nói chuyện không?”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày lắc đầu với Tô Lạc Ly.
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn ra ngoài cùng Lê Thấm Thấm.
“Nói đi, cô lại có quỷ kế gì?”
“Tôi không có quỷ kế gì cả, tôi chỉ hi vọng cô hiểu rõ tình hình hiện tại, bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay tôi! Nếu cô ly hôn với Ôn Khanh Mộ, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ giành quyền nuôi hai đứa bé đúng không?”
Lòng Tô Lạc Ly không khỏi run lên, cô gái này mới hai mươi tuổi nhưng suy nghĩ vô cùng chu toàn.
“Tôi biết Ôn Khanh Mộ chuyển toàn bộ tài sản sang danh nghĩa của cô, nếu cô bằng lòng chuyển lại toàn bộ tài sản thì cô có thể mang hai đứa bé đi, nếu cô không muốn mang hai đứa bé đi thì chúng sẽ là của tôi, tôi cho cô biết, tôi không phải cô gái thiện lương, tôi sẽ đối xử với con cô thế nào…”
Lê Thấm Thấm giơ ngón tay chỉ lên trần nhà, “Có trời mới biết.”
Đây là lời uy hiếp trắng trợn!
“Tất nhiên, nếu cô bằng lòng trả lại tiền cho Ôn Khanh Mộ thì chúng tôi cũng sẵn lòng cho cô một khoản tiền để cô không lo cơm áo cả đời, cô được hời lắm đấy.”
“Cám ơn ý tốt của cô, nhưng sự thật chồng tôi sẽ không ly hôn với tôi.” Nói xong Tô Lạc Ly liếc nhìn Lê Thấm Thấm một cái rồi trở lại phòng ngủ.
Lê Thấm Thấm không quậy phá nữa mà trở lại phòng của mình, cô ta vốn chỉ muốn ra oai với Tô Lạc Ly mà thôi.
Trở lại phòng ngủ sắc mặt Tô Lạc Ly hơi rã rời, Ôn Khanh Mộ ôm lấy cô.
“Ly Ly, em đừng nghe cô ta nói vớ vẩn! Cô ta nói gì với em?”
“Không nói gì cả, chúng ta ngủ đi.”
“Được, Ly Ly, em hãy nhớ rằng anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với em! Em cũng phải hứa sẽ không ly hôn với anh.”
Ôn Khanh Mộ nắm lấy bả vai Tô Lạc Ly, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.