Chương 1218
Doãn Cẩn lập tức bước về phía trước: “Cô Lê, sao cô lại vào văn phòng của sếp Ôn? Chẳng phải tôi bảo cô ngồi đợi trong phòng chờ cho khách à?”
“Tôi mở cửa vào đó thôi!” Cô gái mặc bộ quần áo màu trắng, đôi chân thon dài đung đưa, xoay tròn trên ghế của Ôn Khanh Mộ giống như đây là nhà của cô ta vậy.
“Tôi bảo cô ra ngoài ngay!” Ôn Khanh Mộ tức giận nói.
Văn phòng của anh, ngoài Tô Lạc Ly ra, không ai dám tuỳ tiện bước vào!
“Sếp Ôn, anh bớt giận, để tôi nói!” Doãn Cẩn biết từ trước đến nay Ôn Khanh Mộ không hiểu cách đối nhân xử thế mà tập đoàn Tương Lê cũng không nên làm mích lòng.
“Cô Lê, cô cũng biết tính tình sếp Ôn của chúng tôi, anh ấy không thích người khác vào văn phòng của anh ấy, cô đứng lên nhanh đi!”
Cô gái vẫn ngồi yên trên ghế: “Chúng tôi là bạn cũ, bạn cũ không được vào văn phòng, không được ngồi ghế của anh ấy à?”
“Bạn cũ?” Doãn Cẩn nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Ai là bạn cũ với cô, cút ra ngoài nhanh lên cho tôi!”
“Sao anh lại giận thế, lâu rồi không gặp, anh không thể khách sáo với tôi chút à?” Cô gái đứng lên bước đến trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Anh không biết tôi thật à, anh quan sát kỹ gương mặt này đi?”
Đó là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lớp trang điểm tinh xảo, mặt hoa da phấn, trang phục màu trắng làm tôn lên làn da của cô ta, đúng là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.
“Anh Ôn, anh suy nghĩ thật kỹ xem, chúng ta đã từng gặp nhau thật mà!”
Cô gái có làn da trắng nõn nà nháy mắt nghịch ngợm, đúng là cô tiên nữ tinh nghịch.
Ôn Khanh Mộ lười quan tâm đến cô ta: “Tôi đã từng gặp rất nhiều người, nếu ai tôi cũng phải nhớ thì não làm gì đủ mà dùng, cút ra ngoài nhanh cho tôi!”
Cô gái chu môi, không được người ta nhớ đúng là không phải chuyện vui vẻ gì.
“Sao anh lại như vậy? Người bình thường mà sánh được với tôi à? Chẳng lẽ anh không nhớ tôi thật hả? Vậy được thôi, anh có nhớ khoảng một năm rưỡi trước, anh đã từng cứu một cô gái ở biển Tình Nhân không?”
“Biển Tình Nhân?”
Ôn Khanh Mộ không thường đến đó lắm, chỉ nhớ lần đó Tô Lạc Ly trốn ra ngoài, cô trốn đến biển Tình Nhân. Anh nghĩ Tô Lạc Ly định tự tử, đúng là đã cứu một cô gái từ biển.
“Ồ, thì ra là cô à…” Đúng là Ôn Khanh Mộ không nhớ cô gái mà mình cứu trông thế nào, anh chỉ nhớ Tô Lạc Ly của khi đó.
“Cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi, đó là tôi đấy, người mà lúc trước anh đã cứu là tôi! Tôi tên Lê Thấm Thấm!”
Doãn Cẩn thấy đúng là hai người quen nhau thật thì vội rời khỏi văn phòng.
“Cô đến văn phòng tôi làm gì?” Ôn Khanh Mộ vẫn lạnh lùng với Lê Thấm Thấm.
“Tôi đến tìm anh đó! Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi phải làm gì để đền đáp anh đây?” Lê Thấm Thấm nghiêng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ chờ mong.
“Tôi không cần cô đền đáp, cô quên chuyện đó đi.”
Ôn Khanh Mộ bước đến trước bàn làm việc: “Ra ngoài!”