Chương 1194
“Đúng lúc tổ yến mình dặn nhà bếp nấu cho Ớt Nhỏ sắp xong rồi.”
Nghĩ vậy, Tô Lạc Ly đi vào bếp, tổ yến đã chưng xong rồi.
“Mình mang cho cô ấy.” Tô Lạc Ly bưng tổ yến lên lầu, vừa khéo có thể khuyên Lý Như Kiều, để cô nhóc đừng nghĩ quẩn.
Tô Lạc Ly bưng tổ yến đứng ở cửa phòng Lý Như Kiều.
“Ớt Nhỏ, mở cửa cho chị, nấu xong tổ yến cho em rồi này.”
Trong phòng không có tiếng trả lời.
Tô Lạc Ly lại gõ cửa thêm vài lần, kết quả trong phòng vẫn không có tiếng động.
“Vậy chị vào luôn nhé!” Tô Lạc Ly nói xong thì đẩy cửa ra.
Trong phòng trống không, nào có bóng dáng của Lý Như Kiều chứ?
“Gay rồi!” Tô Lạc Ly đặt tổ yến xuống, vội chạy ra ngoài hỏi mấy người giúp việc nhưng ai cũng nói không thấy Lý Như Kiều.
Tô Lạc Ly chỉ đành đi tìm Giản Ngọc: “Anh, gay rồi, không thấy Ớt Nhỏ đâu!”
“Cái gì, không thấy đâu?”
Giản Ngọc lập tức ra ngoài, hai người bắt đầu hỏi người giúp việc xung quanh xem mọi người có thấy Lý Như Kiều không, nhưng kết quả mọi người đều nói không thấy.
Cuối cùng tìm đến chỗ bảo vệ gác cổng, bảo vệ nói thấy Lý Như Kiều xách đồ ra ngoài, hỏi cô ấy đi đâu cô ấy cũng không trả lời.
“Cô nhóc chết tiệt này, tám mươi phần trăm là không muốn bỏ đứa bé nên chạy trốn rồi!”
“Anh, vẫn chưa được bao lâu, chắc bây giờ vẫn đuổi kịp, em cho người đi với anh đuổi theo cô ấy.”
Giản Ngọc gật đầu, Tô Lạc Ly lập tức ra lệnh cho vài người đi cùng với Giản Ngọc.
Lúc này Ôn Khanh Mộ nghênh ngang trở về.
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi dạo xung quanh thôi.”
“Anh về đúng lúc lắm, không thấy Ớt Nhỏ đâu nữa, Giản Ngọc với vài người đi tìm rồi, anh mau đi tìm cùng họ đi! Nửa đêm nửa hôm, cô ấy là một cô gái, bên này lại ít người, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Tô Lạc Ly vội thúc giục.
Nhưng Ôn Khanh Mộ lại sững người không nhúc nhích.
“Anh còn ngẩn ra đấy làm gì, mau đuổi theo đi. Một cô gái còn đang có thai, lỡ như trên đường gặp bất trắc gì thì phải làm sao!” Tô Lạc Ly lo sốt vó, nhưng thấy Ôn Khanh Mộ lại mặc kệ như thể chuyện không liên quan đến mình.
“Cô ấy chạy không xa đâu, em đừng lo, về ngủ đi.”
Ôn Khanh Mộ vẫy tay với Tô Lạc Ly rồi ra ngoài.
Bây giờ Tô Lạc Ly chỉ có thể hi vọng đường này không có taxi, Lý Như Kiều chỉ có thể đi bộ, vậy thì có lẽ chưa chạy xa lắm.
Về phòng ngủ, Tô Lạc Ly nằm trên giường, vì nghĩ đến chuyện này nên mãi không ngủ được, không biết thế nào mà lại ngủ quên.