Khi bọn họ tới, đã cách đoàn phim rất xa, lại thêm vừa rồi cô đi tìm người, cũng không biết đã đi tới tận đâu, hiện giờ hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa!
Tô Lạc Ly đứng im tại chỗ, bất lực nhìn về xa xăm.
Làm sao đây?
Gô lấy điện thoại định gọi điện, phát hiện căn bản không có tín hiệu, đây là núi, đương nhiên sẽ không có tín hiệu.
Tô Lạc Ly hướng ra xa hét to vài tiếng.
Nhưng chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi bay.
vọng lại.
Tô Lạc Ly vén bụi cỏ tiến về phía trước, cô vốn mù đường, không hề biết bản thân đang đi sâu vào trong núi.
Cô vừa đi, vừa gọi, vẫn không có người trả lời như trước.
Bỗng không biết dẫm phải cái gì, Tô Lạc Ly không cẩn thận liền bị ngã, lăn trên mặt đất.
Bên phía đoàn phim, mọi người đều đã mệt.
Bận quay phim cả ngày trời, giờ đã tối như vậy, ai nấy đều phờ phạc.
Vốn còn muốn điểm danh, nhưng người phụ trách điểm danh lại hỏi thẳng một câu: “Xem xem bên cạnh mình có thiếu ai không?”
Lúc này, ai sẽ xem tử tế xem có thiếu ai không chứ?
Hơn nữa, đoàn phim nhiều người như vậy, thiếu ai, thật sự không nhận thấy được.
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Người phụ trách không hề đếm người, trực tiếp gọi mọi người lên xe.
Lúc đó đạo diễn gọi Mục Nhiễm Tranh tới, là vì có vài chuyện cần bàn bạc kĩ hơn, ngày mai Mục Nhiễm Tranh còn có lịch quay phim, còn Tô Lạc Ly lại không có, vì thế, chỉ gọi Mục Nhiễm Tranh.
Lịch quay ngày mai là những cảnh quay cực kì quan trọng đối với Mục Nhiễm Tranh, sau khi lên xe, anh và đạo diễn vẫn bàn bạc mãi.
Để tiện bàn bạc, Mục Nhiễm Tranh không ngồi cùng một chiếc xe với các diễn viên, mà ngồi cùng xe với đạo diễn.
Khi bàn bạc được một nửa, Mục Nhiễm Tranh bỗng cảm thấy không đúng lắm.
Chỉ để ý bàn bạc, quên mất Tô Lạc Ly rồi!
Hiện giờ xe đã chạy đến đường lớn, đã có tín hiệu.
Mục Nhiễm Tranh gọi điện cho Tô Lạc Ly.
Không gọi được…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
“Có lẽ là điện thoại bị chậm, chưa phản ứng lại”
Mấy ngày quay phim này, đạo diễn đã sớm nhìn ra, quan hệ của hai người không đơn giản.
“Cũng phải, điện thoại của Lạc Ly quá cũ”
Lúc đầu Mục Nhiễm Tranh không để ý, nhưng một lúc sau, anh vẫn không yên tâm, lại gọi một cuộc nữa.
Nhưng vẫn không kết nối đượ!
cLúc này Mục Nhiễm Tranh không dám qua quýt nữa!
Hiện giờ đã cách khu núi rất xa, cho dù là điện thoại bị chậm, cũng nên có tín hiệu rồi!
Trừ khi…
Mục Nhiễm Tranh không dám nghĩ.
Anh lập tức gọi cho nhân viên phụ trách trên xe của diễn viên.
Rất lâu sau mới nối máy.
“Tô Lạc Ly có trên xe không?”
“Chắc là có”
Đi đường mất hai tiếng, mọi người đều đã mệt, lúc này đều đang ngủ.
“Tôi muốn có đáp án chắc chắn!” Mục Nhiễm Tranh quát lên.
Đối phương liền hoảng sợ mà tỉnh táo trở lại.
Anh ta không dám chậm trễ, nhỡ nào thật sự có người chưa lên xe, anh ta là người có trách nhiệm rất lớn!
“Tô Lạc Ly đâu? Tô Lạc Ly có ở đây không?”
Không ai trả lời, ngược lại, mọi người đều bị ồn mà tỉnh dậy.
Đèn trên xe rất tối, không đủ để nhìn rõ.
“Mọi người đừng ngủ nữa! Nhìn xem Tô Lạc Ly có ở đây không?”
Gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh, cùng nhau tìm, đều cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, Bối Bối bắt đầu hơi hoảng hốt lo sợ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Đúng rồi, Bối Bối, không phải cô cùng Lạc Ly đi vệ sinh sao? Cô ấy không ở cùng cô sao?”
Bỗng nhiên, người bên cạnh Bối Bối hỏi.
Bối Bối giật mình sợ hãi.
“Đúng vậy, tôi và chị Lạc Ly cùng đi, nhưng lúc tôi đi ra, không thấy chị Lạc Ly nữa, tôi tưởng là chị ấy quay lại rồi, cũng không để ý nữa”
Gay go rồi!
Mục Nhiễm Tranh đã nghe thấy từ trong điện thoại.
“Lập tức dừng xe, quay lại tìm! Khả năng cao là Tô Lạc Ly lạc đường rồi, cô ấy bị mù đường!”
Mục Nhiễm Tranh cực kì hiểu Tô Lạc Ly, lúc trước anh không cho Tô Lạc Ly đi lung tung trong rừng, chính là vì Tô Lạc Ly bị mù đường, đến đông tây nam bắc cô cũng.. Truyện Teen Hay
không phân biệt đượ!
c Lúc này, tất cả mọi người đều không còn tâm tình nào mà ngủ nữa!