Chương 1048
Nói đến đây, giọng nói của Tô Khôn đột nhiên trầm xuống rất nhiều, “Tôi chỉ cho thằng bé uống một ít thuốc an thần thôi, tôi cũng biết thứ đó không tốt cho trẻ con, cho nên tôi cũng bẻ đôi một viên thuốc an thần ra, mỗi lần chỉ cho thằng bé uống nửa viên, tổng cộng chỉ uống một viên thôi!”
Khi Tô Lạc Ly nghe lời nói của Tô Khôn liền trầm lặng suy nghĩ, cô im lặng một lúc mới hỏi: “Ai đưa thuốc cho ông?”
Tô Khôn do dự một chút, lập tức quay đầu sang một bên, “Tôi tự mình tìm! Không liên quan đến người khác!”
“Không liên quan đến người khác? Ông đang giấu đầu lòi đuôi đấy à? Là Tô Nhược Vân đúng không?”
Tô Khôn đột nhiên nhìn Tô Lạc Ly, “Không phải! Cô đừng có vu oan cho Vân Vân!”
“Vu oan? Được, tôi sẽ nói cho ông biết đứa con gái mà ông luôn bao che là một người phụ nữ như thế nào! Cô ta hai lần lên kế hoạch làm cho Kiêm Mặc phát bệnh, thậm chí chính cô ta là người đã lên kế hoạch hại chết Kiêm Mặc!”
Tô Lạc Ly gầm lên với Tô Khôn!
“Không thể nào! Vân Vân không phải người như vậy!”
Làm sao Tô Khôn có thể tin rằng đứa con gái quý giá của ông ta lại là một kẻ ác độc mưu hại em trai mình chứ?
“Sao cô ta lại không phải chứ? Lần thứ nhất cô ta muốn tôi chết trong miệng sói, lần thứ hai muốn cho người cưỡng hiếp tôi sau đó giết chết, lần thứ ba khi tôi đang mang thai muốn giết người diệt khẩu, hại tôi làm người thực vật ba tháng, khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng!”
Tâm trạng của Tô Lạc Ly hơi kích động, cả người bắt đầu run lên.
“Cùng là con gái của ông, chỉ vì cô ta giúp công ty rượu Tô Ký của ông phát triển rực rỡ, cho nên cô ta là con gái của ông, tôi thì không phải sao? Ông có thể không cần tôi, nhưng ông không thể hại tôi! Tô Khôn, tôi nói cho ông biết! Trước nay tôi chưa từng hổ thẹn với nhà họ Tô! Trời đất làm chứng! Nếu như tôi làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tô thì tôi nguyện lấy mạng của tôi và con trai tôi ra để đền!”
Giọng Tô Lạc Ly vỡ ra.
Khiến Tô Khôn hoàn toàn sững sờ!
Đúng vậy, cô đã thề nặng như vậy, nếu không thực sự không hổ thẹn với lòng thì ai sẽ đồng ý lấy mạng sống của bản thân và con trai ra để thề chứ?
“Ông nói tôi táng tận lương tâm! Khi ông và Tô Nhược Vân bôi nhọ tôi trước mặt truyền thông, ông có tự vấn lương tâm của mình không? Ông nói rằng tôi là người lòng dạ rắn rết, khi con gái ngoan của ông muốn giết tôi, ông biết không?!”
Tô Lạc Ly đau đớn nhắm mắt lại và cố gắng hít thở sâu để khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Không, không phải như vậy, chuyện này không thể nào?”
“Cô ta nói mấy câu là tôi làm chuyện xấu thì ông liền hoàn toàn tin tưởng. Tôi nói cô ta làm chuyện xấu, có bằng chứng đàng hoàng, nhưng ông lại không tin một chữ nào, cùng chảy dòng máu của ông, sao lại khác nhau lớn như vậy chứ?”
Tô Khôn cúi đầu, đầu vẫn lắc như trống bỏi.
Tô Lạc Ly cũng bình tĩnh lại rồi.
“Con trai tôi là giới hạn của tôi, ông có thể nhằm vào tôi, cô ta cũng có thể, nhưng không thể làm tổn thương con trai tôi! Ông cứ chờ bị pháp luật xử lý đi, tôi sẽ không quan tâm nữa đâu.”
Tô Lạc Ly thở dài và đứng dậy.
“Lạc Ly! Là lỗi của bố, là bố có lỗi với con, con tha thứ cho bố đi, cứu bố đi, bố không muốn ngồi tù! Bố thật sự không muốn ngồi tù!”
Tô Khôn dường như cảm nhận được mình sẽ phải đối mặt với điều gì, kích động quỳ xuống đất.