Chương 1045
“Ông ta nói ra những lời này mới là táng tận lương tâm ấy! Ông ta bắt cóc cháu ngoại của mình! Từ nhỏ đến lớn, ông ta làm bố mà đối xử với mợ không tốt, lúc trước còn bôi nhọ mợ ở trước mặt giới truyền thông, bây giờ ông ta thất bại rồi, lại còn yêu cầu mợ giúp ông ta, dựa vào cái gì chứ?”
Dì Phương dường như cũng rất tức giận, bà luôn là người ôn hòa.
“Mợ chủ, mợ quá tốt tính, lương thiện, nhưng lương thiện thì cũng nên dành cho người lương thiện khác chứ không phải là kẻ ác. Tôi nói thẳng mợ đừng giận, bố của mợ là đáng tội, uống rượu uống chết người, còn khiến người khác bị ngộ độc phải nhập viện nữa. Cũng còn không biết đã hủy hoại bao nhiêu người nữa cơ, ông ta nên vào tù chuộc tội!”
Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, nhẹ nhõm gật đầu, “Dì nói đúng, có lẽ ta ngay từ đầu tôi đã làm sai rồi.”
“Mợ chủ, tôi nói lời không nên nói, nếu như lúc đầu cậu chủ không giúp họ thì có lẽ bây giờ họ đã ở trong tù rồi, nếu ông ta ở trong tù thì không thể xảy ra chuyện bắt cóc hôm nay được.”
Khi dì Phương nói lời này, giọng điệu của bà trở nên nhẹ hơn, rất sợ làm tổn thương Tô Lạc Ly.
“Đúng vậy, thật ra đều trách tôi mềm lòng, nếu như tôi cứng rắn hơn một chút thì có lẽ rất nhiều chuyện đã không xảy ra.”
“Mợ cũng đừng tự trách mình, mợ là người tốt nên mới như vậy.”
“Dì Phương, cảm ơn dì đã nói với tôi nhiều như vậy.”
“Mợ khách sáo cái gì? Thật sự không có nhiều người tốt như mợ đâu.”
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Ôn Khanh Mộ đẩy cửa bước vào, dì Phương nhìn Tô Lạc Ly, sau đó nhìn Ôn Khanh Mộ, vội vàng đứng lên.
“Mợ chủ, cậu chủ, tôi ra ngoài trước.” Dì Phương nói xong vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Ôn Khanh Mộ đi tới bên giường và ngồi xuống, Tô Lạc Ly còn đang cho con bú, hai người đều không nói gì.
Ôn Khanh Mộ vừa nhìn liền thấy bát cháo Ngân Nhĩ chưa ăn được mấy miếng trên bàn.
Tô Lạc Ly thấy bé cưng không bú nữa nên lại đặt cậu bé vào nôi.
“Sao em không ăn gì? Nguội rồi à? Anh bảo người đi hâm lại.” Khi Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị bưng bát cháo lên, Tô Lạc Ly lên tiếng.
“Không cần đâu, em không đói, lát nữa em đói sẽ ăn.”
Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi tới bên cạnh nôi ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Xin lỗi, Ly Ly.”
Bé cưng nằm trong nôi không hề khóc hay quấy mà chỉ nhìn Tô Lạc Ly một cách ngây thơ.
“Xin lỗi em vì điều gì?”
“Anh nên nói trước với em, anh không nên lừa em, anh không nên tự mình quyết định đi bắt Tô Khôn, là anh tự tay bắt bố em vào tù.”
Ngay từ đầu Ôn Khanh Mộ đã quyết định làm điều này.
Tô Lạc Ly đứng thẳng người nhìn Ôn Khanh Mộ, “Là bởi vì em quá mềm lòng, anh lo nếu anh làm chuyện này thì em sẽ ngăn cản anh, cho nên anh mới không nói cho em biết đúng không?”
Ôn Khanh Mộ không nói lời nào, coi như đã ngầm thừa nhận, anh quá hiểu Tô Lạc Ly, anh biết Tô Lạc Ly chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên mới lừa cô.
“Anh đã làm rất tốt, nếu anh không tự mình quyết định thì có lẽ em vẫn sẽ không chịu tỉnh ngộ.”