Trong sâu thảm trái tim cô như bị rách toạc, cô không còn có thể vững vàng, cảm giác này thật không dễ chịu. Giống như có người lấy dao cắt đi thứ gì đó, thật ra thì không mất gì cả nhưng cảm giác đó so với mất đi càng khó chịu hơn.
Cũng là bởi vì không bỏ được, những chuyện kia còn dính dáng tới mối quan hệ của hai người, càng quay lại càng muốn rời xa nhưng cuối cùng vẫn không thể buông bỏ.
"Nếu thật sự không buông bỏ được thì có thể gọi điện cho Lương Phi Phàm." Từ đầu đến cuối Buck chỉ nhìn màn hình PSP, người có chỉ số thông minh như vậy lại luôn tiêu phí thời gian cho trò chơi này, hai tay anh nhanh lẹ bấm các nút, giọng lười biếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Lộ. "Mà anh ấy cũng đang chờ cô gọi điện."
Chuyện giữa Lương Phi Phàm và Bạch Lộ, Buck biết rất rõ ràng, anh coi như người ngoài không góp ý kiến gì nhưng anh cảm thấy chỉ cần hai người lùi một bước thì sẽ không thê thảm như vậy.
Nhớ tới khi Lương Phi Phàm nhờ mình, lời của anh ta nói anh vẫn nhớ rõ ràng: "Bạch Lộ rất tín nhiệm anh, anh cũng dạy cô ấy, tôi không nghĩ còn có ai thích hợp hơn để đưa cô ấy đi nước Anh, để cô ấy đi một mình tôi không yên tâm. Cô ấy nói hy vọng tôi cho cô ấy không gian để thở, tôi không thể ép cô ấy thật chặt cho nên nhờ anh giúp đỡ đi cùng cô ấy, lần này bất kể anh có yêu cầu gì tôi cũng đồng ý với anh."
"Tôi cũng sợ phía Diệp gia sẽ gây bất lợi cho cô ấy, tôi sợ mình không bảo vệ được cho cô ấy."
"Anh nhất định phải giúp tôi chăm sóc kỹ cô ấy, nhân tình này coi như tôi nợ anh."
Buck cảm thấy loại cảm tình thật thật thần con mẹ nó kỳ, loại người như Lương Phi Phàm cho tới bây giờ không đem người nào chuyện nào để trong lòng, chỉ biết kiếm lợi cho mình, vậy mà bởi vì một người đàn bà có thể làm ra chuyện như vậy.
Cô nói gì anh ta đều nguyện ý theo mà không đòi hỏi gì.
"Tôi không thể." Bạch Lộ bỗng nhiên lên tiếng, giọng rất nhỏ, chỉ nói ba chữ nhưng thật giống như đã đem toàn bộ sức lực để nói ra.
Buck vẫn nhìn máy chơi game trong tay, xông qua cửa ải cuối cùng, anh nhíu my buông PSP xuống, ngoảnh mặt ra nhìn người đàn bà mặt đầy đau thương này, lắc đầu: "Đây là cô đang hành hạ chính mình hay hành hạ anh ấy? Là bất mãn bởi vì chuyện hơn hai mươi năm trước của cha cô và Lương gia? Bạch Lộ, mặc dù tôi không tham gia kinh doanh nhưng Diệp Tử Kiệt người kia tôi cũng nghe được tin đồn, ông ta cũng không phải người tốt đẹp gì. Chuyện hai mươi mấy năm trước không nhất định là lỗi hoàn toàn thuộc về cha của Lương Phi Phàm, thật ra thì..."
"Tôi biết." Bạch Lộ gật đầu, môi hơi mở thở ra một hơi, ngón cái cùng ngón trỏ giữ chặt tấm vé máy bay, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm dòng thông báo bằng tiếng Anh, giọng đã nghẹn ngào. "Không phải tôi hành hạ anh ấy, tôi biết... Tôi cũng không trách gì anh ấy nhưng tôi không có cách nào có thể đổi mặt hay cùng sống dưới một mái nhà với anh ấy lúc này. Tôi vẫn nói với chính mình, chuyện của mẹ tôi thì tôi có thể không so đo, nhưng chuyện của ba tôi thì sao? Có lẽ không có quan hệ gì với Lương Kiếm Nam nhưng ba tôi chết ở cửa Lương gia, anh không thể hiểu được cảm giác của tôi. Tôi cũng cảm thấy linh hồn mình giống như bị người lôi xé, không bỏ được nhưng lại không đi không được."
Loại cảm giác này không phải ngươi nói ra là người ngoại có thể cảm nhận.
Nước mắt tuôn xuống, Bạch Lộ nhanh chóng lấy tay lau sạch.
Buck khẽ thở dài một cái, lắc đầu. Không phải phụ nữ không hiểu được tâm tư phụ nữ, nhưng cô khổ sở như vậy anh nhìn cũng không chịu nổi. "Được rồi, tôi biết, đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra nước Anh cũng không quá xa, hơn nữa còn có tôi bên cạnh mà."
Lần đầu tiên trong đời anh phá lệ hào sảng với phụ nữ, vỗ lên bả vai mình: "Mặc dù vai tôi không có cảm giác an toàn như vai Lương Phi Phàm nhưng nếu như cô muốn, nơi này của sư phó cũng có thể cho cô mượn dựa một chút."
Lúc Buck hướng về phía cô trước sau như một đều rất nghiêm túc, hiếm thấy vào lúc này còn có thể nói đùa với cô, tâm tình uất ức của Bạch Lộ giống như mây đen được vén quang một chút, sịt sịt gật đầu: "Cảm ơn, sư phó."
Anh đẩy cửa đi vào, phát hiện một tay Lương Phi Phàm đặt lên bàn giám đốc, một tay kẹp thuốc lá, toàn bộ căn phòng tràn đầy mùi thuốc lá nồng nặc. Gương mặt Lương Phi Phàm u ám mờ ảo trong khói thuốc, vốn cao thâm khó lường giờ phút này càng khiến người khác khó phán đoán.
Quan Triều cũng không do dự, nhìn điện thoại trong tay, nói: "Lương tổng, phu nhân... đã lên máy bay."
Lương Phi Phàm đang hút thuốc lá, nghe vậy động tác hơi ngừng một chút, tay đặt ở trên bàn cũng giật giật theo. Chốc lát sau anh mới gật đầu, bởi vì hút thuốc quá nhiều, khi mở miệng ra giọng đã có chút khàn khàn: "Quan Triều, cậu nói xem tôi làm như vậy có đúng không?"
Quan Triều sửng sốt một chút.
Thật ra thì Lương Phi Phàm vẫn luôn đưa anh đi về phía trước, anh cũng dựa theo chỉ thị của Lương Phi Phàm để thực hiện, trước giờ Lương Phi Phàm chưa bao giờ hỏi anh câu "tôi làm như vậy có đúng không?".
Vậy mà bây giờ lại hỏi anh như vậy.
Quan Triều lần đầu tiên cảm thấy, thì ra người đàn ông cứng rắn như vậy ở trước tình yêu cũng sẽ cũng giống như người bình thường.
Anh là người thấy được chuyện của hai người, bọn họ có nhiều khó khăn mới có thể tiến tới với nhau, vậy mà cuối cùng lại vì chuyện như vậy không thể không buông tay...
Âm thầm thở dài một cái, Quan Triều nhẹ nhàng nói: "Lương tổng, phu nhân nhất định sẽ hiểu anh."
Lương Phi Phàm gật đầu, nhìn khói thuốc lá đang bay lên từ điếu thuốc trong tay, gạt tàn cũng đã đầy tàn thuốc, nhớ tới lúc trước cô đã nũng nịu nói với anh - đừng hút thuốc. Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng rất khổ sở, đưa tay dụi điếu thuốc, chỉ cửa sổ phân phó cho Quan Triều: "Mở cửa sổ ra."
Quan Triều gật đầu, đi tới mở cửa sổ.
Ở tầng hai mươi mấy của tòa cao ốc, cửa sổ mở một cái, gió thổi từ bên ngoài đặc biệt lớn xua tan mùi thuốc lá trong phòng, cũng thổi đi từng đám mây đen bao phủ xung quanh Lương Phi Phàm.
Đưa Bạch Lộ đi, ngoài lý do cô muốn đi còn có lý do khác, là anh muốn đưa cô đi trước. Không có gì thay đổi, cho nên bây giờ anh không có thời gian suy nghĩ cái khác, không xử lý xong chuyện này có lẽ cô thật sự không quay về.
Lương Phi Phàm cau mày, liếc mắt một cái vừa đúng lúc thấy báo hôm nay, cái tựa đề khiến anh nhức đầu, anh đưa tay nhéo trán, hỏi: "Viện trưởng Ngô đã xảy ra chuyện gì?"
Báo sáng nay mới ra, rất rõ ràng là có người cố ý tố cáo, nói viện trưởng Ngô giấu giếm bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm, còn có chứng cớ ông tham ô hối lộ. Lương Phi Phàm biết rõ con người viện trưởng Ngô, bệnh nhân bị tận lực giấu giếm hiển nhiên là nói Bạch Lộ, nhưng bọn họ chọn thời gian ra tay thật chính xác, xế chiều nay Bạch Lộ vừa đi thì báo chiều nay đã đưa lên trang nhất, còn có hình được làm nhòe của cô, rất rõ ràng là nói chuyện bị nhiễm SARS của Bạch Lộ.
Nhưng tham ô hối lộ, trong ấn tượng của Lương Phi Phàm thì ông không phải là người như vậy.
Quan Triều liền nhanh chóng giải thích: "Báo vừa ra tôi đã cho người đi tìm hiểu, hẳn có một nhân viên trong bệnh viện gấy lên, có điều... cũng có thể đoán đứng sau là ai."
"Dĩ nhiên là có thể đoán được, rốt cuộc ông ta cũng không nhẫn nại được. Vốn còn muốn giữ ông ta lại một thời gian, nhưng ông ta đã ra tay thì cậu đi giúp ông ta một cái." Lương Phi Phàm đứng dậy phủi tro thuốc lá trên người, cau mày nói: "Giữ lại cũng không để làm gì. Chuyện này làm sạch sẽ một chút, đừng để người Diệp gia phát hiện ra."
Quan Triều biết: "Vâng, Lương tổng."
Thấy bộ anh đi ra cửa, Quan Triều vội nói: "Lương tổng, tiểu thư Diệp Lan gọi cho anh hai lần, tôi cũng chặn lại nhưng dường như cô ấy tìm anh có việc."
Lương Phi Phàm nheo lại một con mắt, khóe môi khẽ cong lên đầy âm lãnh: "Cũng tới lúc đến phiên cô ta."
***
5 tháng sau.
Oxford, nước Anh. Thành phố nhỏ này đặc biệt yên tĩnh, đại học Oxford nổi tiếng là một đại học rất lớn.
SGA.
Bạch Lộ đã học ở đây 5 tháng, thu được kiến thức không ít, phần lớn sinh viên được học ở đây căn bản đều có kiến thức về kiến trúc rất tốt. Bọn họ được học với những kiến trúc sư nổi tiếng trên toàn thế giới, những người mà trước kia Bạch Lộ chỉ có thể thấy qua báo chí nhưng hôm nay là người bằng xương bằng thịt đứng trước cô giảng dạy, mỗi ngày một lớp. Cô không khỏi nhớ tới lần đầu tới đây học có bao nhiêu hưng phấn, được gặp những kiến trúc sư vĩ đại như vậy nhưng khi bắt đầu vào học cô lại không thể dùng từ hưng phấn để hình dung.
SGA đưa tới cho người học rất nhiều kiến thức, cả người vùi đầu vào học tập, ngay cả thời gian để cô buồn bã hay nhớ nhung cũng ít dần đi.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, giáo sư phía trên đã nói: "Ngày mai nhớ nộp bài tập."
Bạch Lộ cầm bản vẽ mới được một nửa trong tay, bên cạnh có một người đàn ông nước Anh cùng cô tiến vào. Anh thuộc một gia tộc rất nổi tiếng ở nước Anh, mà đối với kiến trúc anh cũng rất có tài năng, nghe nói bộc lộ tài năng trong một cuộc thi về kiến trúc cho nên mới có cơ hội vào học SGA.
Gần đây anh vẫn luôn quấn Bạch Lộ, học tiếng Trung thỉnh thoảng nói mấy câu không rõ ràng: "Lạnh, tối đi quán rượu không?"
Anh nói thứ tiếng Trung rất không rõ, mỗi chữ rất khó nghe nhưng Bạch Lộ cũng có thể hiểu được. Bạch Lộ cau mày, ở chỗ này 5 tháng tiếng Anh của cô cũng tiến bộ không ít: "Không đi, tối nay tôi phải làm xong bài tập, ngày mai phải nộp."
"Hôm nay là sinh nhật tôi."
"..."
"Người Trung Quốc các em thường tặng quà vào ngày sinh nhật, thật ra người Anh bọn anh cũng có thói quen này. Nhưng em không cần tặng quà cho anh, chỉ cần em đi cùng anh." Câu này trước nửa câu dùng tiếng Anh, nửa câu sau lại dùng thứ tiếng Trung không chuẩn: "Em sẽ không không cho anh mặt mũi chứ?"