Lương Phi Phàm vươn ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào chân mi của cô, mặt cô vốn chỉ lớn hơn tay anh một chút, mấy ngày nay bị bệnh lăn qua lăn lại dường như là gầy hơn, thân thể gầy gò ôm vào ngực đều không cảm thấy mềm mại bởi bịt. Lương Phi Phàm đừng nói có bao nhiêu yêu thương, anh đưa tay đỡ gáy của cô, sau đó mang theo tình cảm cùng áy náy không thể nói ra, hôn xuống thật sâu.
Bạch Lộ nhắm mắt lại, lúc này đây cảm nhận rất chân thật những gì thuộc về anh... hơi thở này, sự ấm áp này thật đúng là anh.
Ngón tay cô khẽ cựa quậy, sau đó chậm rãi đưa lên quấn lấy cổ anh, thân mình Lương Phi Phàm hơi cứng lại, sau đó nụ hôn càng thêm sâu.
Lương Phi Phàm cảm thấy hơi thở của cô có chút yếu ớt, lúc này mới ý thức được anh đã chiếm môi cô một thời gian lâu, vội vàng buông lỏng ra một ít.
Tay bạch lộ ôm cổ anh khẽ buông lỏng ra, từng hơi từng hơi hít sâu vào.
Lương Phi Phàm nhìn cô đầy vẻ yêu thương, anh nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, em khỏe chưa?”
Bạch Lộ cau mày, gương mặt vốn trắng nõn lúc này cũng lộ ra vài phần nhợt nhạt tiều tụy, Lương Phi Phàm lại hận không thể trở thành lòng bàn tay chí bảo*, ôm vào trong ngực, thế nào cũng không chịu buông ra: “Tại sao không nói gì? Có phải khó chịu ở đâu không? Anh đi gọi viển trưởng…” (*bàn tay chí bảo: Mình không hiểu nghĩa, thấy nhiều truyện dùng nên để nguyên, bạn nào biết nghĩa comment giúp để mình sửa nhé.)
“Em không sao.” Bạch Lộ đưa tay nắm lấy góc áo anh, lắc đầu: “Em không sao, cho em thở một chút.”
Lương Phi Phàm gật đầu, đưa tay xoa xoa lưng cho cô dễ thở, mặt cô rất nhanh khôi phục chút ửng hồng, hai tay vẫn nắm lấy áo anh. Lương Phi Phàm ngồi dịch về phía trước, biết phòng này mở nhiệt độ điều hòa ổn định anh liền kéo người từ trong chăn ra, để cô ngồi lên trên đùi mình đối mặt với anh. Tư thế hai người có chút hắc ám, trán của anh tì xuống trán cô, giọng mềm mại nhẹ nhàng.
“Vì sao không nói cho anh biết?”
Kỳ thật anh có chút sợ, sợ cô có thể xảy ra chuyện gì. Cô bị cách ly, anh bất lực, chỉ có thể tìm cho cô các loại thuốc tốt nhất. Trước đây anh chỉ biết tình cảm của anh đối với người phụ nữ này là chưa từng có, nhờ có cô mà anh tin rằng có tình yêu tồn tại trên thế giới này. Thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng không biết tình yêu mất đi mới là thống khổ nhất, mệt nhọc nhất.
Mấy ngày nay, thời gian nhớ cô là một loại khổ sở lãng mạn nhất.
“Không phải bây giờ anh biết rồi sao?”
Bạch Lộ có chút không được thoải mái, khẽ cựa quậy trong lòng anh một cái, kỳ thực tư thế như vậy nếu để người khác nhìn thấy thì không biết có bao nhiêu xấu hổ. Bọn họ là vợ chồng, đã thân mật vợ chồng, nhưng hiện tại Bạch Lộ thật sự nghĩ có chút không thoải mái, không phải là bài xích chống cự, mà luôn cảm thấy trong lòng mình cất giấu quá nhiều điều chưa xác định, hình như kể cả cảm giác giữa hai người cũng đã có chút thay đổi.
“Phi Phàm, để em ngồi lại như khi nãy.”
Lương Phi Phàm khẽ nhíu mày dưới ánh sáng màu cam, tay anh trực tiếp ôm lấy mông cô: “Đừng nhúc nhích.”
“…?”
“Bạch Lộ, đã lâu anh không được ở cạnh em, đã lâu không được ôm em, đã lâu không… Em có biết anh nghĩ nhiều về em thế nào không?”
Sắc mặt Bạch Lộ hơi đổi, rất nhanh có chút xấu hổ: “Em… hiện tại em cũng không phải đã khỏe mạnh hoàn toàn, em sợ sẽ lây sang anh, anh chú ý một chút.”
“Sẽ không, sẽ không…”
Môi Lương Phi Phàm chạm vào trán cô, lúc nói chuyện hơi thở nóng rực kèm theo động tác của anh kéo cô lại gần, cô khẽ kêu một tiếng, hai tay thôi tì ngực anh, Lương Phi Phàm nhịn không được lại cúi xuống hôn cô, giọng nói đã rõ ràng dính vài phần dục: “Xin lỗi, mấy này nay không phải không muốn tới thăm em, thật sự không có cách nào, để em ở một mình suốt tám ngày, mỗi một ngày đối với em là dày vò, đối với anh cũng là dày vò.”
Có mấy lời kỳ thực biết không nên nói ra, thế nhưng Lương Phi Phàm cũng biết cá tính của Bạch Lộ khá mạnh mẽ, có một số việc nếu muốn gạt đi thì không đề cập tới, cô dần dần cũng sẽ quên lãng, nhưng không bằng để cô dũng cảm đối mặt, khi đó vết thương mới có thể khép lại nhanh hơn.
Anh ôm cô chặt vào lòng mình, hít sâu một hơi, mới nói: “Chuyện của con, anh rất xin lỗi. Tất cả mọi chuyện, anh là cha anh chịu trách nhiệm. Bà xã, anh không nên cầu xin em phải tha thứ cho anh, nhưng sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em, trông chừng em, sẽ không để chuyện như vậy lại phát sinh.”
Vừa nhắc tới đứa bé đúng là cô vẫn còn thương trong lòng, cô theo bản năng nắm chặt lưng quần áo anh, nước mắt không nhịn được đã rơi xuống, rơi ướt người anh. Cô nghẹn ngào nói: “Là do em… nguyên nhân là do em… do em không cẩn thận. Xin lỗi con yêu… xin lỗi con…”
“Ngoan, đừng khóc. Em không sai, em rất dũng cảm…” Lương Phi Phàm lấy tay lau nước mắt cho cô, sau đó mở túi áo mình ra, anh xoay người cô lại để cô ngồi lên đùi mình như trước, sau đó đem vật cầm trong tay đưa cho cô, là một ảnh siêu âm.
Bạch Lộ giật mình, nước từ khóe mắt rơi xuống bức ảnh siêu âm, cô lấy tay xoa xoa, nước mắt lại càng nhiều hơn: “Đây… đây là ảnh con của chúng ta sao?”
“Phải.”
Lương Phi Phàm thấy cô càng ngày càng rơi nhiều nước mắt liền lấy khăn ra nhẹ nhàng lau cho cô: “Ngày đó lúc em chuẩn bị vào phòng phẫu thuật anh đã nhờ viện trưởng Ngô thu xếp một chút để chụp cho em một bức ảnh của con. Viện trưởng Ngô chỉ cho anh, chỗ này…” Ngón tay anh chỉ một chấm đen trên tấm ảnh, giọng đang cố giấu đi sự đau đớn: “Đây là con của chúng ta, viện trưởng Ngô nói, 3 tháng là có thể phân biệt bé trai hay bé gái, ông ấy xem giúp chúng ta rồi, là một bé gái… Bạch Lộ, con gái của chúng ta, anh nghĩ lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống em, khiến người khác phải động lòng.”
Bạch Lộ khóc nấc, cô nắm chặt ảnh siêu âm trong tay, mười ngón tay run run, mơ hồ cảm giác bụng mình thắt lại một cái. Cô khó chịu, cổ họng như bị cục đá to chặn lại, kể cả trong dạ dày cũng cứng lại như bị chất đầy thứ gì, thế nhưng cô lại không lấy ra được, chỉ có thể rơi nước mắt.
Nước mắt nhòe đi, ảnh siêu âm cũng mờ mịt thế nhưng hình ảnh kia trong đầu cô lại rất rõ ràng.
Cái điểm đen nhỏ kia từ từ lớn lên biến thành một gương mặt nhỏ nhỏ hồng hào đáng yêu, còn có chiếc mũi thanh thoát như ba của bé.
Là thiên sứ của cô, là con gái của cô.
Thế nhưng, đã không còn, cô đưa bé tới thế giới này lại không kịp cảm thụ thế giới, ngay cả cha mẹ mình cũng không kịp gặp mặt đã đi.
…
“Đừng khóc.” Lương Phi Phàm hìn bộ dáng cô như vậy rất đau lòng, mặc kệ nước mắt của cô đang rơi xuống người anh, anh thở dài một cái: “Đừng khóc, em khóc như thế anh rất đau lòng. Bạch Lộ, đừng khóc, sau này chúng ta sẽ có con nữa, sẽ có rất nhiều con…”
“Nhưng đều không phải là bé, không phải đứa con này…”
“Bạch Lộ…”
“Phi Phàm, đặt cho con một cái tên đi.” Bạch Lộ tựa mặt vào ngực anh, ngón tay xanh nhợt nhẹ nhàng chạm vào tấm ảnh siêu âm, sau đó nói: “Tình thâm duyên cạn, em muốn liều mạng giữ bé lại nhưng vẫn không giữ được.”
“Đã là duyên cạn thì đâu làm được gì hơn?”
“Được, anh nói cái gì cũng tốt.”
Bạch Lộ hít hít mũi, cẩn thận vuốt phẳng rồi đặt vào trong túi của mình.
Lương Phi Phàm thấy cô đã bớt khóc, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, anh đưa tay lau nhẹ vệt nước mắt trên mặt cô, nghiêm trang nói: “Anh mong em có thể tiếp tục bước tới. Bạch Lộ, lúc này thân thể em vẫn bị tổn thương quá lớn, anh biết nhất thời em sẽ không tiếp thụ được, chờ thân thể em bình phục rồi anh mong em có thể quay lại SGA.”
Nhìn sắc mặt của cô thay đổi, Lương Phi Phạm vội vã đưa tay xoa má cô, cúi người hôn nhẹ một cái, kiên trì nói: “Em hãy nghe anh nói, để em đi thật vạn bất đắc dĩ, nhưng anh có thể đảm bảo chỉ là muốn đưa em tới trường kia, chờ đến khi em quay lại anh đã giải quyết xong mọi chuyện nơi đây. Cho anh một chút thời gian, có được không?”
Cho dù cô hồi phục như cũ, tuy rằng đứa bé không còn, nhưng chỉ cần cô tiếp tục ở thành phố A này anh có thể khẳng định cha con Diệp gia tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Quay lại SGA…
Đây không phải lần đâu cô nghe Lương Phi Phàm khuyên nhủ như vậy, vết rách giữa hai người trước kia cũng bởi vì chuyện quay lại SGA này. Có lẽ trải qua lần cách ly vì SARS này lòng Bạch Lộ đã bình tĩnh không ít, cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Lương Phi Phàm trên gò má cô khiến cô rất ấm lòng. Nhìn người đàn ông trước mắt này, người đàn ông cao cao tại thương như vậy lúc này ánh mắt đầy thắm thiết yêu thương.
Trong lòng cô khẽ động, cô khẽ nói: “Nhất định phải để em đi sao? Em muốn biết vì sao, có phải có liên quan tới mẹ em không?”
Cô cũng không phải kẻ ngốc, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy cô có thể cảm giác được nhất định là mẹ mình có dính dáng gì đó. Lương Phi Phàm không chịu nói, cô cũng không tra được, nhưng giác quan thứu sáu đã nói với cô rất nhiều chuyện không hề đơn giản.
“Anh muốn em đi thì cũng phải cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”