Cô ấy ở bên mình chừng ấy năm, vậy mà anh chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào, càng không thể “ăn”, nhưng cô và Lương Phi Phàm lại...
Cách suy nghĩ của Hướng Long Cẩm ngày càng lệch lạc, anh bị suy nghĩ này kích động đến nỗi dường như anh không thể kiềm chế được bản thân mình, rõ ràng là bản thân làm chuyện có lỗi với người khác trước, nhưng anh lại cảm thấy mình mới là người đáng thương nhất, giống như cả thế giới đều quay lưng với anh vậy.
Khoé mắt của anh đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú, điển trai của anh, lúc này đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí sâu thẳm trong đôi mắt của anh vẫn còn hiện lên sự thô bạo, ngang ngược.
Trước đây Bạch Lộ phải chịu lép vế trước Sở Úy Dạ, chịu thiệt thòi, nên bây giờ cho dù là đối với Hướng Long Cẩm, cô cũng rất cẩn thận. Cô nhận thấy sắc mặt của anh từ từ thay đổi, có gì đó không ổn, nên cô càng lùi về phía sau, Hướng Long Cẩm vừa thấy cô tránh né, trong lòng anh càng không cam chịu, anh bước một bước lớn về phía trước, vừa mới đưa tay định bắt lấy Bạch Lộ, thì trước mặt anh bỗng nhiên có cái gì đó vút qua, một bóng người màu đen xuất hiện.
Anh chưa kịp có phản ứng gì, thì cảm thấy lòng ngực đau âm ỉ, sau đó loạng choạng bước lùi về phía sau, chân anh không đứng vững nữa rồi, ngay mắt cá chân anh có tiếng gì đó.
Hướng Long Cẩm không nhịn được rít lên một tiếng, mắt cá chân anh bắt đầu đau nhói, làm thân hình cao to của anh lảo đảo, xém tí là té xuống đất, cũng may bên cạnh anh là phần thân của chiếc xe, anh đưa tay vịn xe, tựa vào thân xe mới không bị té.
“Đây không phải là lần đầu tôi cảnh cáo anh.”
Dáng người cao thon của Lương Phi Phàm chặn phía trước mặt Bạch Lộ, trên gương mặt tuấn tú, đẹp không tì vết đó hiện lên sự lạnh lùng đến đáng sợ, đôi mắt đó của anh vốn dĩ rất đẹp, nó hơi sầm xuống, nhưng vẫn bộc lộ được sự lạnh lùng, từ từ toả ra sát khí, có vẻ sát khí hơn đao kiếm, “Hướng Long Cẩm, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi, đừng tưởng có Tịnh Tiêu bảo vệ anh, thì tôi sẽ không thể làm gì anh, nếu còn có lần sau, thì anh hãy chờ xem tôi sẽ làm gì anh!”
Nói xong, anh đưa tay ra nắm lấy tay Bạch Lộ bỏ đi.
Hướng Long Cẩm nhúc nhích cái chân đanh bị thương, có lẽ là muốn đuổi theo, nhưng chỉ mới nhúc nhích, anh mới phát hiện mắt cá chân của mình đau buốt, trên trán mồ hôi bắt đầu tuôn ra, đúng lúc, chiếc điện thoại trong túi anh lại reo lên.
Anh chỉ có thể đứng nhìn Lương Phi Phàm nắm lấy tay Bạch Lộ bước đi, bóng hai người ngày càng khuất dần, dáng người nhỏ bé đó cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo Lương Phi Phàm.
Trước mặt anh, cô luôn lạnh nhạt, im lặng như vậy, nhưng khi bên cạnh Lương Phi Phàm, thì lại cho người khác một cảm giác cô như con chim nhỏ nũng nịu tựa vào Lương Phi Phàm.
Sự tương phản của con người, chẳng lẽ thật sự có sự khác nhau lớn vậy sao?
Lòng ngực của anh như bị người ta đưa tay vào lấy hết mọi thứ trong đó ra vậy, trong lúc máu chảy lênh láng, anh không còn nghe được nhịp đập của trái tim mình.
Anh đã đánh mất thứ gì?
……
Bạch lộ là bị Lương Phi Phàm kéo vào xe, cô chăm chú quan sát sắc mặt của anh.
Từ lúc mới bắt đầu là anh đã không nói chuyện, có vẻ như đang tập trung lái xe, chỉ là khi ánh mắt của cô lướt qua khuôn mặt hoàn mỹ của anh, thì thấy anh cau có bất thường.
Không cần suy nghĩ thì cũng biết, chắc chắn bây giờ anh đang tức giận.
Bạch Lộ suy nghĩ lại những chuyện mà mình gặp phải ngày hôm nay, quả thật là cô có nói nỗi khổ nhưng không thể nói, chịu thiệt thòi nhưng lại phải im lặng.
Có phải cô nên giải thích không?
Nhưng nếu giải thích thì cô nên bắt đầu nói từ đâu đây?
Suy cho cùng những việc giải thích cho người khác hiểu như vậy, cô rất ít khi làm.
Suốt đường đi cô cứ quấn quýt bên anh, mãi cho đến khi xe dừng lại, cô vẫn không có can đảm mở miệng trước, bắt chuyện với anh.
Lương Phi Phàm xuống xe, Bạch Lộ đang thầm cảm thấy chán nản, cũng lật đật xuống xe với anh, bây giờ là giờ ăn, anh đưa cô tới nhà hàng.
Có phục vụ đưa hai người lên phòng mà Lương Phi Phàm đã đặt sẵn.
Đích thân giám đốc đến phục vụ cho hai người, Bạch Lộ giống như vợ anh đang ở bên cạnh anh, lúc gọi món, đều do Lương Phi Phàm đích thân chọn rồi gọi món.
Cuối cùng sau khi các món đã gọi được đem ra, phục vụ sắp xếp xong mọi thứ, rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.
Lương Phi Phàm lấy đôi đũa ở góc bàn, người đàn ông suốt đường đi chỉ im lặng này dường như không thể kìm chế được nữa, anh khẽ ho một tiếng, “Qua đây”.
Bạch lộ ngước đầu lên, hơi cẩn thận nhìn anh.
Lúc đó ánh sáng chói loá, dưới ánh đèn cam vàng, ánh sáng giống như đang thu hút anh, Lương Phi Phàm nắm chặt đũa trong tay, giọng anh càng trầm xuống, “Ngồi qua bên này, em không có gì muốn nói với anh sao? Anh thì có chuyện muốn nói với em đây.”
Bạch Lộ nuốt nước bọt, cũng không biết đây có phải là do cô nghĩ nhiều quá không, bây giờ cô cảm thấy...người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, trong đôi mắt anh có một tín hiệu làm cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cũng rất nguy hiểm, nó đang nhắc nhở cô, không được đi qua đó.
Cô rụt rè tút cổ lại, “Em ngồi ở đây cũng có thể nghe anh nói mà.”
“Nhưng để em có thể nghe thấy được thì anh phải vất vả lắm đấy.” Lương Phi Phàm chau mày, anh cắm thắng chiếc đũa đang cầm trong tay vào chiếc dĩa, gật gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Ngồi qua bên này.”
“...?”
“Chỉ có một khoảng cách nhỏ như vậy mà anh cũng mệt sao?”
“Có phải em muốn anh qua đó đích thân bế em qua đây ngồi đúng không?”
Bạch Lộ vội đứng dậy, ngoan ngoan đi vòng qua cái bàn, ngồi bên cạnh anh.
Lương Phi Phàm liếc mắt nhìn cô, bỏ chiếc đũa xuống, mặt không một chút biểu cảm đưa tay ra, đột nhiên ôm trọn cô vào lòng, để cô ngồi trên đầu gối của anh.
Bạch Lộ quay mặt qua một bên, lập tức ngọ ngoạy, “Anh, đây là nơi công cộng đó.”
Lương Phi Phàm ấn lấy vai cô, nhướng mày nói “Ở đây ngoài em và anh ra còn ai nữa sao?”
“...Ý em không phải như vậy, em...chuyện lúc nãy em có thể giải thích...”
“Bây giờ mới muốn giải thích?” đôi chân mày rậm của Lương Phi Phàm chau lại, anh “Hừm” Một tiếng,lại bắt đầu cầm đũa lên, tiện tay gắp món ăn cạnh tay mình, đút vào miệng cô, “Há miệng ra.”
Bạch Lộ nhếch môi.
“Hửm” Có thích miệng kề miệng không?”
“...Em, em có thể tự ăn...a.”
Miệng bị nhét đầy thức ăn, Bạch Lộ khẽ kêu lên một tiếng, lập tức nhai lấy mớ thức ăn đó.
Lương Phi Phàm lại đưa tay gắp món khác, “Ăn!”
Bạch Lộ liền nuốt hết thức ăn trong miệng, rồi lại ngoan ngoãn há miệng, là món gì cô cũng không biết. Nhưng mùi vị cũng không tệ, chỉ là cô không quen với việc lúc ăn cơm ngồi với một người đàn ông một cách thân mật như vậy, còn để đích thân anh ấy đút mình ăn.
“Đây là lần cuối cùng, đợi sau khi Hướng Cẩm Long và Tịnh Tiêu kết hôn, anh sẽ bắt bọn họ dọn khỏi nhà họ Lương, nếu sau này trên đường mà em vô tình gặp anh ta, cũng không được phép nhìn anh ta, em nghe chưa?”
Người đàn ông nào đó suốt đường đi cứ giận dỗi, kết quả vẫn phải tự mình chủ động mở miệng mới có thể có thể làm dịu cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong mình, vừa hung dữ đút cô ăn, vừa không quên giáo huấn cô.
Anh gắp thức ăn có hơi nhanh, nên lúc ăn Bạch Lộ hơi vất vả, nhưng bây giờ, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc. Tại sao khi nhìn người đàn ông khó tính, kì quặc này, lại làm cô rung động như vậy.
“...Em, đã không còn thích anh ta nữa.” Cô nuốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng, cô dùng một giọng nhẹ nhàng, nói với người đàn ông mà trên thương trường làm cho người khác vừa nghe danh đã phải sợ, bây giờ trước mặt mình lại làm người ta không chịu nổi, mất hết kiên nhẫn.
Lương Phi Phàm có hơi động lòng, hơi thở ấm áp của cô đang toả trên mặt mình, cảm giác đó thật khiến anh động lòng, hơn nữa bây giờ cô lại đang ngồi trên đùi anh, thân thể hai người áp sát vào nhau, khoảng cách gần như vậy làm anh có thể ngửi được hương thơm trên cơ thể cô, phần thân dưới tự động tỉnh giấc.
Anh hít một hơi sâu, lập tức ngay lúc này, lúc anh đang ngất ngây với mùi hương trên người cô, làm anh lấy lại lí trí, ý thức của mình, nhân lúc trước khi nửa thân dưới chưa hoàn toàn thất lễ, anh hôn nhẹ môi cô, dùng giọng khản đặc của mình tham lam hỏi tiếp.
“Vậy em thích ai?”
“...Ả?” tim Bạch Lộ đập thình thịch, thật ra cô biết anh đang hỏi gì, nên lại đỏ mặt, cúi đầu, chỉ nhìn vào ngực mình.
“Nghe không rõ sao?” đôi môi mỏng của Lương Phi Phàm lại hôn cô, một tay để sau đầu cô, một tay ôm chiếc eo thon gọn của cô, làm cả người cô ngã vào lòng mình, “Anh hỏi lần nữa, em không thích anh ta, vậy thích ai?”
Mắt cô lập tức chớp chớp, lắp bắp cả buổi trời cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Mọi mắc cỡ, thẹn thùng đều được cô thể hiện ra trên khuôn mặt, bộ điệu cô lúc này, Lương Phi Phàm rất thích, cô không chịu nói, anh càng muốn cô nói.
“Bảo bối à, sao em không dám nhìn vào mắt anh vậy?”
“...Em không có.”
“Không có cái gì?”
“...không có gì hết.”
“Em không thích ai hết sao?”
“...Không, không phải vậy...”
“Vậy em thích ai?”
……
Em thích anh, Lương Phi Phàm, rất rất thích anh...có lẽ còn hơn cả thích nữa kìa, người ta gọi đó là yêu
Chỉ là câu nói này cứ luôn trong cổ họng cô, Bạch Lộ lại phát hiện dường như thiếu thứ gì đó, làm cô không đủ can đảm nói ra.
“...Em có điện thoại.” Đúng lúc điện thoại cô vang lên, Bạch Lộ thở phào, nhưng dường như cũng hơi mất hứng, nhưng cô vẫn nhanh chóng đẩy Lương Phi Phàm ra, lấy điện thoại, vội vã chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Lương Phi Phàm nhìn thấy dáng cô dường như đang bối rối chạy trốn, đôi mắt sâu hút của hơi híp lại, đôi môi mỏng của anh thì cong lên, nở một nụ cười ấm áp.
Ánh mắt đắc thắng của anh, trông rất bá đạo, nhưng lại dường như chứa đầy yêu thương không thể dùng lời nói hết được.
Đã hẹn với Tần Trân Hy rồi, cuối tuần, sẽ gặp nhau ở nhà của hai người, bây giờ Lương Phi Phàm chỉ muốn nhanh chóng quyết định cho xong hôn sự này.
Chuẩn bị cho hôn lễ của Lương Tịnh Tiêu cũng gần xong, chỉ chờ ngày đám cưới, anh suy nghĩ gần đây Hướng Long Cẩm rất ít đến nhà họ Lương, chắc người nhà họ Lương cứ nghĩ anh ta bận chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng Lương Phi Phàm lại là người hiểu rõ nhất mọi chuyện.
Hôm thứ bảy, người nhà họ Lương tập hợp lại, đúng lúc Lương Vô Minh đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, Lương Phi Phàm thuận đường đi bệnh viện chở ông về nhà họ Lương, lúc cả nhà cùng ngồi ăn cơm, thì không có thói quen nói chuyện.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi ở phòng khách, lúc này Lương Phi Phàm mới mở miệng nói.
“Ông nội, hôm nay để ông phải qua đây, là có chuyện muốn nói với ông.”
Lương Vô Minh chọn lấy một miếng táo rồi cắn một miếng, “Thời gian ba ngày chưa hết, nhưng nếu con muốn nói gì thì cứ nói, ông sẽ lắng nghe. Nói đi.”
Lương Kiếm Nam xếp chân lại ngồi kế Lương Vô Minh nghe, ông hơi nhướng mày, chỉ thưởng thức li trà trong tay, vốn không có ý định nói chuyện.
“Ông nội, chuyện mà con muốn nói không có liên quan đến đoạn phim, vì con nghĩ chuyện đó không cần nói nữa, con đã xem qua đoạn phim đó, người phụ nữ trong đoạn phim đó không phải Bạch Lộ.” Lời mà Lương Phi Phàm nói dường như chỉ là anh nghĩ gì nói đó chứ không có ý gì khác, nhưng lại mang hàm ý hơi không chấp nhận sự nghi ngờ của mọi người đối với Bạch Lộ, “Chỉ là có người gắp tâm hãm hại cô ấy, cố ý làm ra đoạn phim này, con nhất định sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, sẽ không để ảnh hưởng đến Lương Thị hoặc Lương gia.”
Lương Vô Minh vốn không tán thành, “Nếu đoạn phim này đã có thể đến tay ta, như vậy chứng tỏ có người đang giữ băng ghi hình, con nói con sẽ giải quyết? Phàm con à, con nên biết, ông nội vốn không quan tâm chân tướng, sự thật như thế nào, chỉ cần nữ nhân vật chính trong câu chuyện này có mối quan hệ với Bạch Lộ, thì cô ta không được bước chân vào nhà họ Lương chúng ta.” Xem thêm...